Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 84



Chương 84:Nghĩ đến việc Lục Bỉnh Linh thấy nàng biểu diễn Linh Âm ảo thuật xuất thần nhập hóa, thế mà không hỏi nàng học được từ đâu, những lời nàng chuẩn bị sẵn đều trở nên vô dụng, liền biết chuyện này không đơn giản.Nhưng Lục Bỉnh Linh là người của Tiên đạo, không thể nào cấu kết với Ma tộc, nếu ông ta là người như vậy, năm đó mẫu thân cũng sẽ không xảy ra chuyện.Việc ông ta thu nàng làm đồ đệ, chắc chắn có liên quan đến lục lạc và mẫu thân, nhưng ma loạn có vẻ không liên quan đến ông ta.Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, dụng ý của Lục Bỉnh Linh là gì, vẫn phải đến đó mới có thể hiểu rõ.Ngự kiếm phi hành suốt dọc đường, đến giữa trưa, hai người cuối cùng cũng đến Thanh Bình trấn.Nhìn từ trên trời xuống chỉ thấy mây đen dày đặc, ma khí ngập trời.Thẩm Nam Âm nhíu mày, dặn dò Trình Tuyết Ý cẩn thận rồi dẫn nàng nhảy vào trong ma khí.Luồng ma khí nồng đậm, dơ bẩn ập vào mặt, Trình Tuyết Ý theo thói quen nhắm mắt cảm nhận, bỗng nhiên trên mặt bị một chiếc khăn che lại."Đeo vào, có thể ngăn ma khí quấy nhiễu."Thẩm Nam Âm đeo khăn che mặt cho nàng, còn bản thân thì không cần, bởi vì hắn tu luyện Băng Tâm Kiếm Quyết, không bị ma khí xâm nhập.Trình Tuyết Ý đã chính thức bái nhập sư môn của hắn, sau này cũng có thể danh chính ngôn thuận tu luyện và sử dụng Băng Tâm Kiếm Quyết.Chiếc khăn che mặt vướng víu này rất nhanh sẽ có thể bỏ xuống.Vừa đi được vài bước trong ma khí đã thấy vô số phàm nhân bị mất hồn, già trẻ lớn bé đều có, ma khí ngập trời.Trước khi Thẩm Nam Âm và Trình Tuyết Ý kịp hành động, một người đang ôm đứa trẻ sơ sinh hôm mê trong lòng chạy từ bên cạnh tới, suýt nữa đụng vào Thẩm Nam Âm.Trình Tuyết Ý thấy Thẩm Nam Âm lách người tránh đi, sau đó đưa tay đỡ lấy đứa trẻ sơ sinh."Tang Ninh?" Hắn kinh ngạc hỏi.Người ôm đứa trẻ quay đầu lại, là một cô nương đeo mạng che mặt.Đôi mắt của cô nương ấy thật sự trong sáng, thuần khiết, hoàn toàn khác với vẻ giả vờ của Trình Tuyết Ý, đôi mắt ấy khi nhìn thấy Thẩm Nam Âm tràn đầy mừng rỡ."Tri Phi ca ca?" Cô nương kích động đưa đứa trẻ qua: “Thật tốt quá! Huynh đến rồi! Ma khí của đứa nhỏ này vẫn chưa nhập tâm, huynh mau xem cho nó!"Thẩm Nam Âm nhận lấy đứa trẻ, không chút do dự lập tức kết giới, tránh những phàm nhân nhập ma đến gần, sau đó cẩn thận kiểm tra đứa trẻ sơ sinh.Trình Tuyết Ý đứng phía sau, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, ánh mắt dừng lại trên người đứa trẻ đang nằm trong tã, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.Tri Phi ca ca?Cách xưng hô thật xa lạ, mang theo sự thân mật có phần bài xích người ngoài.Đó hẳn là tự của hắn.Thì ra Thẩm Nam Âm tự Tri Phi.Nàng cũng không biết chuyện này.Đứa trẻ trong tã vẫn hôn mê bất tỉnh, giữa mày có chút hắc khí quanh quẩn, vì là nữ hài nên Thẩm Nam Âm không tiện xem xét ngực của đứa trẻ, bèn hỏi Tang Ninh bên cạnh: "Đã chắc chắn ma khí chưa nhập tâm?"Tang Ninh khẽ gật đầu, khăn che mặt lay động theo, đôi mắt tròn xoe tràn đầy sự tín nhiệm đối với hắn.Thẩm Nam Âm không do dự nữa, thi triển chiêu thứ chín của Băng Tâm Kiếm Quyết, mạnh mẽ rút ma khí trong cơ thể đứa trẻ ra, tụ lại trên đầu ngón tay mình."Tri Phi ca ca thật lợi hại!" Tang Ninh vỗ tay tán thưởng.Thẩm Nam Âm đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau, thấy Trình Tuyết Ý đang đứng cách đó không xa, tay chắp sau lưng lặng lẽ nhìn bọn họ.Hắn bỗng nhiên luống cuống tay chân, đưa đứa trẻ cho Tang Ninh, vận chuyển kiếm quyết hóa giải ma khí trên đầu ngón tay rồi nhanh chóng bước đến bên cạnh nàng.Chưa kịp giới thiệu gì thì bên ngoài kết giới nhanh chóng xuất hiện vài đạo quang ảnh, tâm phúc đệ tử của các tông chủ đều đã đến.Diệp Nhược Băng, Triệu Vô Miên, những gương mặt quen thuộc, còn lại Trình Tuyết Ý đều không quen biết lắm.Nhưng cũng không sao, nàng cũng lười làm quen.Cuối cùng, Ngọc Bất Nhiễm vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Trình Tuyết Ý đeo khăn che mặt mới thở phào nhẹ nhõm.Hắn đẩy Triệu Vô Miên đang chắn đường ra, Triệu Vô Miên định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Quảng Văn Đạo Quân, cơn giận lại từ từ lắng xuống."Phó cung chủ hiện tại đang mang tội." Ngọc Bất Nhiễm thản nhiên nói: “Sư tôn lệnh ta đến chăm sóc Phó cung chủ."Nói dễ nghe là chăm sóc, nói thẳng ra là giám sát.Sắc mặt Triệu Vô Miên càng thêm khó coi, Ngọc Bất Nhiễm không thèm nhìn hắn, đi thẳng đến chỗ Trình Tuyết Ý đang khoanh tay đứng."Sao ngươi vẫn mặc bộ đồ này?" Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự ôn hòa vô thức: “Không phải đã lấy y phục đệ tử nội môn rồi sao?"Trình Tuyết Ý đáp: "Chưa kịp thay thì đã bị đại sư huynh đưa đến đây rồi."Ngọc Bất Nhiễm trách cứ nhìn Thẩm Nam Âm, Thẩm Nam Âm đang định mở miệng thì Tang Ninh đi tới nói chuyện với hắn.Đột nhiên có nhiều người đến, người nàng quen nhất chính là Thẩm Nam Âm, tiểu cô nương có vẻ hơi sợ hãi và lo lắng, nấp bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Tri Phi ca ca, có chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại có nhiều người đến thế, đều là đến trừ ma sao?"Thẩm Nam Âm gật đầu: "Ngươi không biết? Không phải Tang gia chủ bảo ngươi đến đây sao?"Tang Ninh lắc đầu lia lịa, hoa tai và khăn che mặt cùng lay động: "Ta đang luyện tập ở gần đây, phát hiện có dị thường nên đến cứu người. Ma khí ở đây quá nặng, không thể liên lạc với bên ngoài, ta còn chưa biết phải làm sao thì may mắn huynh đã đến!"Đứa trẻ trong lòng bỗng nhiên tỉnh dậy, khóc lớn, ở đây toàn là tu sĩ, hơn nữa đều là người độc thân, cho dù không phải độc thân cũng đều chưa có con, đương nhiên không biết dỗ trẻ con là gì.Tang Ninh cũng không khác gì.Bỗng lúc này, một đôi tay tiếp nhận đứa trẻ từ trong lòng nàng, nhẹ nhàng dỗ dành vài tiếng, tiếng khóc của đứa trẻ dần dần ngừng lại, mở to mắt tò mò nhìn xung quanh.Tang Ninh nhìn về phía chủ nhân của đôi tay kia, là cô nương đeo khăn che mặt đến cùng Thẩm Nam Âm.Nhìn trang phục thì là người của Càn Thiên Tông, Tang Ninh là nữ hài duy nhất trong số rất nhiều con của Tang gia chủ, từ nhỏ đã được dạy dỗ trong nhà, chưa từng bái nhập môn phái nào, nên có sự ngưỡng mộ tự nhiên đối với người của đại tông môn."Thật lợi hại!" Nàng mỉm cười: “Tri Phi ca ca, đây là sư tỷ của Càn Thiên Tông sao?"Thẩm Nam Âm đang ngẩn người nhìn Trình Tuyết Ý dỗ dành đứa trẻ, nghe thấy câu hỏi cũng không rời mắt, nhưng vẫn trả lời câu hỏi này."Đây là sư muội của ta, Trình Tuyết Ý." Bái nhập môn hạ của sư tôn, chính là sư muội chân chính.Khi Thẩm Nam Âm giới thiệu Trình Tuyết Ý, ngữ khí khác hẳn với khi nói chuyện với người khác, có một loại thân mật dịu dàng tao nhã.Tang Ninh nghe ra được, bừng tỉnh nói: "Không ngờ là đệ tử của Pháp tông."Nàng bước lên, thành tâm hành lễ với Trình Tuyết Ý đang ôm đứa trẻ: "Bái kiến Trình sư tỷ, ta là Tang Ninh."Trình Tuyết Ý dỗ dành đứa trẻ xong mới quay đầu nhìn nàng, thấy sự chân thành trong mắt đối phương, nàng mỉm cười đáp: "Tang sư muội không cần đa lễ."Ngọc Bất Nhiễm tiến lại gần hơn một chút, nhìn đứa trẻ đang dần dần ngủ say trong lòng nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn biết dỗ trẻ con nữa sao?""Chuyện này cũng không khó.""Không khó?" Ngọc Bất Nhiễm nói: “Rất khó đấy, nhiều người ở đây nhưng chỉ có mình ngươi biết, thật không biết còn có chuyện gì mà ngươi không biết làm.""Ta không biết làm người ta chán ghét." Trình Tuyết Ý nói bóng gió.Ngọc Bất Nhiễm nghẹn lời, đây rõ ràng là đang nói hắn làm người ta chán ghét.Nghĩ lại cũng đúng, chính mình đã làm hỏng chuyện bái sư vốn rất thuận lợi của Trình Tuyết Ý, gặp phải nhiều chuyện rắc rối như vậy, nàng còn bằng lòng nói chuyện với hắn đã là tốt lắm rồi, nội dung nói gì hắn cũng không để tâm lắm."Vậy ta đi theo ngươi, học cách làm thế nào để không bị người ta chán ghét."Ngọc Bất Nhiễm mặt dày bám theo nàng.Thẩm Nam Âm lặng lẽ cụp mi mắt xuống, sau khi Trình Tuyết Ý dỗ dành đứa trẻ xong lại đưa cho Tang Ninh, hắn nhỏ giọng giải thích: "Tang gia và Thẩm gia là thế giao, ta đã từng gặp Tang Ninh, sau khi bái nhập Càn Thiên Tông thì rất ít khi gặp lại."Trình Tuyết Ý chớp mắt: "Tri Phi ca ca nói chuyện này làm gì?"Nàng nhìn sắc trời, ôi chao, cái gì cũng không nhìn thấy, ma khí dày đặc, còn nồng đậm hơn cả Phệ Tâm Cốc."Làm chuyện chính trước đi, chúng ta đã bị bao vây rồi.""..." Không ổn rồi.Một câu "Tri Phi ca ca" của nàng khiến Thẩm Nam Âm không biết giấu mặt vào đâu.Nhưng Trình Tuyết Ý nói không sai, chỉ trong chốc lát, kết giới hắn đặt xuống đã chật kín phàm nhân bị nhập ma, chen chúc nhau, thậm chí còn lan ra đến ngoài thành, đếncác thị trấn xung quanh với tốc độ đáng lo ngại.Tình hình nghiêm trọng, phải nhanh chóng giải quyết.Trình Tuyết Ý liếc nhìn Ngọc Bất Nhiễm, ý bảo hắn nhìn Triệu Vô Miên, Ngọc Bất Nhiễm hiểu ý."Phó cung chủ tu luyện thánh quang Vô Dục Thiên Cung, những phàm nhân này tuy bị nhập ma, nhưng vẫn là phàm nhân, là người vô tội bị hại, cho dù không thể trở lại như cũ, cũng nên có một kết thúc tốt đẹp, chuyện này giao cho ngươi làm đi."Triệu Vô Miên thản nhiên liếc nhìn Trình Tuyết Ý, hắn đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của nàng, Quảng Văn Đạo Quân nổi tiếng cứng đầu, tính tình kỳ quặc, là một cao tu điển hình của Càn Thiên Tông, ngay cả Thẩm Nam Âm cũng không trị được hắn, vậy mà lại có chút nghe lời Trình Tuyết Ý."Quảng Văn Đạo Quân nói đúng." Triệu Vô Miên gật đầu nói: “Ta sẽ giúp bọn họ an hồn."Hắn cũng không từ chối, đi thẳng ra khỏi kết giới, trong nháy mắt bị dân chúng bao vây liền phóng thích thánh quang. 

 

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com