Vì thứ trắng đục nóng bỏng lốm đốm này, khiến trong vẻ trong sáng ngây thơ của cô gái không tự giác mang theo mấy phần sắc tình, lập tức khiến thứ to lớn dưới háng hắn vừa nãy còn im ắng lặng lẽ lại tiếp tục trống rung cờ mở...
"Nói bậy, sao ta lại ngốc được chứ? Ta vừa đến tuổi cập kê đã đứng đầu bảng vàng, chẳng qua không hiểu sách về thuốc thôi, làm sao được coi là cô gái ngốc được chứ..." Thư Khuynh Mặc tự xưng là người trí thức tao nhã thích nhất là thể diện, bị nói ngu ngốc đáng yêu đương nhiên phải phản bác ngay lập tức.
Đang nói lại đột nhiên nhìn thấy thứ to lớn mềm nhũn dưới háng người đàn ông dường như lại cứng rắn ngẩng cao, không kiềm được kêu lên sợ hãi: "A... Nó, tại sao nó lại biến thành to ra... Không phải nói đã tiêu sưng rồi sao? Tại sao nó lại sưng lên rồi, a, lại dài ra..."
Nàng sốt ruột vội vàng che miệng lắc đầu nói: "Vừa nãy ta đã dùng miệng giúp ngươi rồi... Nhưng lần này nó lại sưng lên thì không liên quan gì đến ta đâu... Ta chỉ giúp ngươi làm chuyện kia một lần thôi... Tuy rằng nó sưng lên rất đáng thương... Nhưng miệng của ta cũng rất tê rất mỏi... Ta không thể giúp ngươi thêm nữa... Có muốn bôi ít thuốc chữa bỏng lên không, có lẽ tác dụng chậm một chút nhưng có thể giảm bớt được..."
Hoa Tỷ Thần lấy khăn nhẹ nhàng lau sạch thứ trắng đục trên chóp mũi cô gái, cánh tay dài duỗi ra ôm cô gái lên ngồi trên đùi hắn, rất nuông chiều giúp nàng tiếp tục lau đi dấu vết còn sót lại ở khóe miệng: "Được được được, Tiểu Mặc Nhi của chúng ta là người thông minh nhất trên đời... Không để nàng dùng miệng nữa! Thứ kia sưng rồi lại sưng, vừa nãy Tiểu Mặc Nhi đã vất vả giúp đỡ nó tiêu sưng xong rồi, cho nên bây giờ nó cũng không quá đau đớn nữa... Không sao, để nó sưng một lát cũng không phải chuyện gì đáng ngại đâu."
Mặc dù nói như vậy, nhưng nhiếp chính vương đại nhân vừa gặp được cô gái của mình là lập tức biến hình thành sói dữ háo sắc cũng dùng tất cả tâm trí của mình lên chuyện làm tình, hắn không nhắc đến chuyện tiêu sưng nữa, chuyển đề tài: "Đúng rồi, Tiểu Mặc Nhi trước đó không phải nói chân tâm vẫn còn đau, cánh hoa nhỏ đỏ sưng đỏ rách da, bây giờ đã đỡ hơn chưa? Ta bị bỏng vẫn luôn lặp đi lặp lại không sao cả, nhưng chân tâm nàng bị thương thì đi đường cũng không lưu loát được, bản vương rất đau lòng... Đúng lúc ta còn mang theo thuốc mỡ đây, để bôi cho nàng..."
"Không cần... Không cần bôi thuốc, không cần phiền phức như vậy..." Thư Khuynh Mặc mở mắt trừng trừng nhìn Hoa Tỷ Thần lấy bình sứ trắng mang theo người từ trong lòng ngực ra đặt lên bàn, lý do chân tâm nàng đau gì đó kia đương nhiên là lừa người thôi...
Khe sâu trong chân tâm dường như nụ hoa đào non mềm nhất sắp nở ra, khe hoa đỏ tươi hé ra suối hoa sen non mịn hồng phấn, hai cánh hoa nhở hơi hé ra run rẩy như đóa hoa nũng nịu sáng tươi tỏa ra hương thơm, miệng hoa còn có mấy sợi nhựa hoa dính lên im lặng ào ào chảy xuống, chân tâm trắng như tuyết ở kia dần dần nhiễm màu quyến rũ ngọt ngào dịu dàng.
Nhìn chăm chú thêm nữa, hai mảnh cánh hoa hồng phấn mềm mại còn hơi khép lại che một viên hoa châu khéo léo to bằng trân châu, ngọt ngấy như ngọc mềm hạt nhỏ non nớt sưng tấy ửng hồng, cực kỳ quyến rũ...
Hoa Tỷ Thần không kiềm được dùng ngón tay dài lặng lẽ trêu chọc cánh hoa nhỏ đầy nước kia, đầu ngón tay thô ráp còn nhẹ nhàng chặn lại nhụy hoa hồng phấn non mềm đang lén lút nấp trong cánh hoa xấu hổ kia.
Làm như vậy lập tức chọc cho cô gái đang mặc quần áo nam xộc xệch trong lòng hai gò má đỏ bừng diễm lệ như hoa đào nở rộ, thân thể cũng thở dốc dồn dập nũng nịu mà lảo đảo run rẩy...
Thấy cô gái định dùng tay đẩy bàn tay hắn đang gây rối ra, Hoa Tỷ Thần cố tình ho nhẹ, sắc mặt giả vờ lạnh nhạt lộ ra vẻ không vui, thể hiện phong cách làm quan của nhiếp chính vương: "Cái này nhìn qua nhìn lại, dường như cũng không giống kiểu bị rách da sưng đỏ... Chẳng lẽ Tiểu Mặc Nhi đang cố tình nói dối lừa gạt Thần ca ca sao? Thư Học sĩ, nàng đang lừa gạt bản vương đó sao? To gan thật đấy!"
Học sĩ viện Hàn Lâm nho nhỏ lại còn là một cô gái, nhiếp chính vương uy nghiêm lừng lẫy đương nhiên suýt nữa dọa cho cô bé sợ vỡ mật.
Lòng bàn tay người đàn ông thô ráp dẻo dai, tàn phá bừa bãi hoa nhỏ ở chân tâm nàng, mỗi lần đều sẽ đụng chạm rất nhỏ, đều khiến ruột gan rối bời trong ngực nàng tăng lên, không nhịn được đã định khe khẽ rên lên thành tiếng, dường như rất giống, rất giống như đêm đó vậy...
Nghĩ đến đêm đó hoang đường vất vả, lại nghe thấy tiếng quát lạnh xa cách uy nghiêm của ai đó, Thư Khuynh Mặc không kiềm được rưng rưng nước mắt bĩu môi, ấm ức khóc nức nở: "Ta, không phải ta cố tình... Cố tình mà, chẳng qua ban đêm chữa vết thương cho người quá vất vả quá khó chịu, ta sợ nếu lại chữa cho ngươi, cho nên... Cho nên mới nói dối một chút... Không phải ngươi nói muốn ta làm nàng dâu của ngươi sao? Vậy mà ngươi còn quát ta, trừng mắt dọa dẫm ta, ta không muốn làm nàng dâu của ngươi nữa, chỉ biết bắt nạt ta, ta không làm nữa..."