Ngày kỷ niệm kết hôn, chồng đưa tôi tới dự một show diễn của Chanel.
Vừa đặt chân vào sảnh, tôi bất ngờ bị một cô gái lạ mặt tát thẳng vào mặt.
Tôi lập tức giơ tay đáp trả — thì lại bị chính chồng mình kéo lại, ngăn cản.
Anh bảo có lẽ cô gái nhận nhầm người, dặn tôi nhẫn nhịn, tuân thủ quy tắc của khán phòng nước ngoài.
Không lâu sau, tôi tình cờ thấy anh đang dồn cô gái ấy vào góc khuất sau hậu trường.
Cô gái trẻ nhìn anh với ánh mắt tràn đầy yêu thương và niềm vui lén lút.
“Cảm ơn Phó tổng đã đưa em ra nước ngoài xem show, còn cho em cơ hội rèn gan đánh vợ của anh nữa.”
“Em nhất định sẽ cố gắng làm việc, báo đáp Tổng tài đại nhân!”
Cô vung vẩy hai nắm đấm nhỏ, giả bộ dễ thương bằng cách khẽ rung nhẹ bên má.
Còn chồng tôi, Phó Thời Hàn, lúc này đang véo má cô ta, gương mặt đầy vẻ cưng chiều.
Tôi đoán ra thân phận thực sự của cô gái ấy.
Đi giày cao gót, tôi tao nhã bước tới.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, tôi giơ tay lên, đáp lại hai cái tát thật nặng.
Rồi không chút do dự đá Phó Thời Hàn một cú, cười lạnh bảo anh:
“Đã mê trò lén lút ăn vụng, thì cũng nên tuân thủ quy tắc bị chính thất dạy dỗ.”
Mặt cô gái lập tức sưng đỏ.
Tôi kéo một chiếc khăn ướt ra để lau tay, khẽ hất mi mắt.
“Cô là trợ lý mới của Phó Thời Hàn, Tang Dư, đúng không?”
Tang Dư co rụt lại, ầng ậng nước mắt ngẩng nhìn Phó Thời Hàn, cắn môi mặc nhận.
Phó Thời Hàn kéo Tang Dư ra phía sau lưng mình.
“Lâm Tư, em đừng làm khó Tang Dư, là anh muốn đưa cô ấy sang đây để mở mang tầm mắt, rèn thêm can đảm.”
Tôi hờ hững nhìn anh.
“Lần đầu tiên nghe có nhân viên tập to gan bằng cách tát bà chủ.”
Sắc mắt Phó Thời Hàn dần trở nên lạnh lẽo.
“Tang Dư trước giờ chưa gặp em, nó không biết em là vợ anh, nó tưởng em là kẻ thứ ba, nhất thời xốc nổi nên mới làm em bị thương.”
“Nhưng em lớn hơn cô ấy 8 tuổi, không lẽ lại chấp nhặt một người con gái nhỏ tuổi như vậy?”
Có lẽ tự anh cũng thấy lời giải thích này hết sức gượng gạo, nên ánh mắt mới rõ ràng né tránh.
Tôi bất giác bật cười.
“Đã là trợ lý của anh, hẳn phải biết hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta.”
“Ngày kỷ niệm kết hôn mà đi bên anh, ngoài vợ anh ra, còn có thể là người phụ nữ nào khác chứ?”
“Hơn nữa, kẻ thứ ba của sếp lại đến lượt một cô trợ lý đi tóm hay sao?”
Phó Thời Hàn á khẩu không trả lời được.
Nhưng anh vẫn bao che cho Tang Dư, chẳng hề bước về phía tôi.
Chuyến đi Paris lần này vốn đã được Phó Thời Hàn sắp xếp từ lâu.
Anh muốn khảo sát thị trường, tiện thể mừng ba năm ngày cưới của chúng tôi.
Nhưng ngay trước lúc đi, anh gọi cho tôi, bảo cô trợ lý mới – Tang Dư – lại lơ đễnh quên đặt vé máy bay cho tôi.
Vì không thể bỏ lỡ cuộc khảo sát, anh đành đi trước.
Anh còn tự mình mua vé hạng nhất cho tôi vào hai ngày sau đó.
Tôi vốn không phải người thích so đo, nghĩ muộn mấy hôm cũng chẳng ảnh hưởng việc xem show, nên không bàn thêm.
Chỉ là anh chưa từng nói, chuyến bay ban đầu ấy, chính Tang Dư đã bay cùng anh.
Phó Thời Hàn và Tang Dư không ai lên tiếng.
Cục diện như khung hình phim bị tạm dừng.
Tôi không định bỏ qua cho Tang Dư dễ dàng nên trực tiếp vạch trần.
“Phó Thời Hàn, bây giờ xem ra, trợ lý nhỏ của anh, e rằng không phải quên đặt vé máy bay cho tôi.”
“Cô ta, là cố ý.”