Đêm Diễn – Màn Kịch Bắt Đầu

Chương 8



“Lâm Tư, cô ác độc quá rồi.”

Tôi bật cười, gượng ngồi dậy, “Phó Thời Hàn, anh nói đúng đấy. Tôi vốn là kẻ độc ác.”

Anh ta hoàn toàn quên mất, năm xưa khi tôi từ chối theo đuổi của thiếu gia nhà giàu, quyết lòng ở bên anh.

Anh đã từng nâng mặt tôi hôn thật sâu, hôn đến rơi nước mắt.

“Lâm Tư, em là cô gái lương thiện nhất anh từng gặp.”

Giờ mọi sự đã đổi thay.

Tình yêu của tôi cũng tắt ngấm từ lâu.

Tôi cầm túi xách, nói với anh ta:

“Những gì thuộc về tôi, tôi sẽ mang đi hết. Hoặc giao cả công ty cho tôi, hoặc gom đủ 3000 vạn đưa tôi, hy vọng anh sớm giải quyết.”

Tiếng thét chói tai của Tang Dư vang lên sau lưng:

“3000 vạn! Lâm Tư, chị điên rồi sao!”

Tôi không điên.

Mà cô ta thì phát cáu lên kìa.

Tám giờ tối, hiếm khi Phó Thời Hàn về nhà.

Anh ta xách theo một xô canh gà, đặt lên bàn ăn, rồi vào bếp tìm bát.

Múc đầy một bát đưa tôi với thái độ ôn hòa.

“Đây là Tang Dư nấu riêng cho em. Em uống chút đi, bồi bổ sức khỏe.”

Tôi nhẹ nhàng gạt ra.

“Tôi không uống, sợ cô ta hạ thuốc.”

Rõ ràng câu nói chọc giận anh ta, nhưng anh ta cố nhẫn nhịn.

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, nắm đôi bàn tay lạnh ngắt của tôi đặt vào lòng bàn tay anh ta.

“Đừng tức nữa, vợ à.”

“Anh sai rồi, đừng ly hôn, được không?”

Tôi nhìn anh ta, rút tay về, đặt lên túi sưởi ấm.

“Nếu anh đuổi việc Tang Dư, tôi sẽ cân nhắc.”

Tôi bẩm sinh thể hàn, tay chân lúc nào cũng lạnh.

Trước kia, Phó Thời Hàn luôn giữ ấm tay chân cho tôi trong lòng anh ta.

Về sau, thói quen đó mất dần.

Tất nhiên, giờ tôi cũng chẳng cần nữa.

Tôi có túi sưởi, cần gì đàn ông.

Không ngoài dự đoán, anh ta vụt đứng dậy.

“Lâm Tư, chuyện này không thể bỏ qua được à?”

“Cô ấy là người Tổng giám đốc Tần giới thiệu. Anh đuổi cô ấy, làm sao ăn nói với Tần tổng?

Hơn nữa, nhà cô ấy rất nghèo, cả gia đình phải dựa vào tiền lương của cô ấy. Đuổi cô ấy, chẳng phải chặt đứt đường sống của cả nhà người ta sao?”

Tôi nhấp ngụm nước.

Nước ấm chảy vào bụng, dễ chịu gấp trăm lần người đàn ông này.

Tôi lim dim vài giây.

Rồi nói với anh ta, “Thật ra vừa rồi tôi đùa anh đấy.”

Anh ta thu lại vẻ tức giận, lộ ra một chút dịu dàng hiếm hoi gần đây.

Tôi nhếch môi.

“Dù anh có sa thải cô ta, tôi cũng vẫn ly hôn.”

Tôi ôm túi sưởi, bưng cốc nước quay về phòng.

Phía phòng khách vang tiếng bước chân anh ta đi đi lại lại.

Nếu là trước đây, nghe tiếng ma sát giữa giày và sàn, có lẽ tôi đã đoán anh ta đang lo lắng đến nhường nào.

Nhưng bây giờ, tôi đeo tai nghe, chỉ vài giây sau là chìm vào giấc ngủ.

Phó Thời Hàn quá hiểu tôi.

Anh ta biết tôi một khi quyết rồi thì không thay đổi.

Cũng giống năm xưa, tôi nhất quyết đòi khởi nghiệp, cho dù chấp nhận cúi luồn hạ mình trước khách hàng đến mức rẻ mạt, tôi vẫn không chịu từ bỏ.

Thế nên, anh ta về công ty, bắt đầu kiểm tra sổ sách, tiến hành phân chia tài sản.

Rồi anh ta ký vào giấy ly hôn.

Đúng như dự đoán, công ty hiện tại đang làm ăn cực tốt, anh ta là ngôi sao mới nổi ở Hải Thành, tuyệt đối không thể buông tay chiếc ghế tổng giám đốc.

Vì thế, anh ta vay vốn khắp nơi, cuối cùng khi hết thời gian cân nhắc ly hôn, anh ta đưa tôi ba căn hộ diện tích lớn và 3.000 vạn tiền mặt.

Hôm chính thức ký vào đơn.

Tang Dư đi cùng Phó Thời Hàn.