Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu

Chương 14



Không biết là sợ hay là nhát, sau khi đưa cô ấy đến cửa, tôi về nhà. 

Sau đó có mấy lần, tôi về nhà lúc nửa đêm đều thấy cô ấy kéo vali lớn ra ngoài. 

Lần nào tôi cũng giúp cô ấy chuyển vào cốp xe. Mặc dù sau đó cô ấy cũng cảm ơn, nhưng không mời tôi đi ăn nữa, thái độ vẫn lạnh lùng.

Tôi bỗng thấy hơi hụt hẫng, thậm chí có chút hối hận mơ hồ. Hôm nay thấy cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn, tôi còn có chút bất ngờ.

Tư Dao lại gửi một tin nhắn thoại với giọng thở hổn hển:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lục Minh, em sợ quá... anh có thể sang đây không?"

Trong lòng tôi càng thêm rối bời. Lại nhớ đến lời lão Vu nói trước khi rời nhóm, ông già Noel trong tòa nhà là kẻ sát nhân.

Tôi nhìn qua mắt mèo. Hành lang không có ai. 

Tôi ước chừng khoảng cách từ nhà tôi đến nhà cô ấy. Xa nhất cũng chỉ hơn mười mét. Chạy một hơi là tới, chỉ mất vài giây thôi. Thật ra cũng không có gì đáng ngại cả.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi bảo cô ấy đứng ở cửa chờ mở cửa cho tôi. Nghe tôi đồng ý, Tư Dao vội vàng nói:

Vịt Bay Lạc Bầy

"Được, anh sang đi, em đợi anh."