Tư Dao bưng một đĩa trái cây đến, trên tay còn cầm con d.a.o gọt hoa quả. Cô ấy vừa nhìn thấy cái hộp ở cửa, cũng hoảng hốt, sợ hãi lao vào lòng tôi.
Thật tình mà nói, khi thấy cô ấy cầm d.a.o lao về phía mình, lúc đó trong lòng tôi hoảng loạn vô cùng, đến mức không biết nên sợ cái gì nữa. Rốt cuộc là sợ cái hộp, hay sợ cô ấy?
Tôi vội vàng an ủi:
"Không sao, không sao đâu."
"Chỉ cần chúng ta không nhìn, không chạm là được."
Vịt Bay Lạc Bầy
Vừa nói, tôi vừa với tay định lấy con d.a.o của cô ấy. Nhưng cô ấy nắm chặt con dao, ôm chặt lấy tôi không buông, siết đến nỗi tôi gần như không thở nổi. Cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ, tôi nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy. Nỗi sợ hãi lập tức tan biến đi rất nhiều.
Tuy nhiên, tôi vẫn nghe thấy tiếng xào xạc. Tôi dựng tai lắng nghe kỹ một lúc mới phát hiện ra, âm thanh đó chính là từ Tư Dao...
Trên tóc và váy ngủ của cô ấy không biết từ lúc nào đã dính rất nhiều cát. Lúc nãy căng thẳng không để ý, giờ mới phát hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi sợ hãi đẩy cô ấy ra, liên tục hỏi:
"Trên người em sao vậy?"
"Em nói có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì?"
"Em có biết điều gì không?"
Tư Dao chỉ cố gắng phủi cát trên người mình, nước mắt sợ hãi chảy ra:
"Em không biết, em không biết..."
"Anh ta rõ ràng đã..."
"Sao có thể như vậy được?"