Đêm Nay Không Một Mình

Chương 5



Đến ngày hôm sau anh ta mới nhớ ra và hỏi tôi: “Tửu Tửu, tối qua… ai đã cùng em mừng sinh nhật vậy?”

Tôi đắp mặt nạ trước gương: “Cậu bé trong phòng vẽ của chị, anh có nhớ không? Cao cao, còn trẻ lắm.”

Thẩm Chiêu cố gắng nhớ lại, trông rất nỗ lực nhưng có lẽ nghĩ mãi cũng không ra.

Vì anh ta đã gần một năm rồi không vào phòng vẽ của chị tôi.

Tôi chuyển hướng sự chú ý của anh ta: “A Chiêu, giúp em phun nước cho bó hoa được không?”

Ý nghĩ bị cắt ngang nên rất nhanh anh ta liền làm theo.

Như đã hứa tối qua, hôm nay Thẩm Chiêu bỏ hết công việc để ở bên tôi.

“Thật sự được không?” Tôi cau mày, lo lắng không yên: “Có làm trễ nải công việc của anh không?”

Thẩm Chiêu im lặng một lúc rồi kiên quyết nói: “Công việc quan trọng mấy cũng không bằng vợ.”

“Hôm nay anh sẽ ở bên em, muốn đi đâu chúng ta đi đó, miễn là em vui.”

“A Chiêu!” Tôi vui mừng ôm chầm lấy anh: “Anh thật là tuyệt vời!”

Anh bất chợt thở dài: “Sao em dễ hài lòng thế?”

“Em đâu có dễ hài lòng.” Tôi chưa bao giờ tiếc những lời ngọt ngào: “Vì yêu anh nên mọi chuyện đều coi anh là quan trọng nhất.”

“Tửu Tửu, thật ra cũng không cần như vậy.”

Ánh mắt anh ấm áp xúc động nhưng lời nói lại vô cùng lý trí: “Anh cũng yêu em, nhưng vợ chồng là một thể thống nhất nhưng cũng là hai cá thể độc lập, em cũng nên coi trọng bản thân mình.”

Tôi cười nhìn anh: “Đúng vậy, chúng ta là một thể thống nhất nhưng cũng là cá thể độc lập nên anh có gì em cũng nên có, như vậy mới công bằng, phải không nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Chiêu không hiểu được ẩn ý trong lời tôi, gật đầu đồng ý: “Phải.”

Tôi nói với Thẩm Chiêu là muốn đi nghỉ dưỡng, địa điểm du lịch đã chọn xong rồi.

Anh ta không hỏi nhiều về cụ thể sẽ đi đâu, sắp xếp công việc xong thì cùng tôi lên đường.

Ngày đi, tôi chụp hai vé máy bay đăng lên WeChat: “Chuyến du lịch tuần trăng mật của nhà Hoa Quả.”

Không lâu sau, bạn bè đồng loạt nhấn thích và bình luận khen ngợi, ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của chúng tôi vẫn ngọt ngào sau bao năm.

Tôi tắt điện thoại, đeo mặt nạ trước khi máy bay cất cánh.

Chuyến đi kéo dài bảy ngày, ba địa điểm.

Đến ngày thứ tư, tôi và Thẩm Chiêu mới đến điểm dừng thứ hai.

Anh ta y đang bơi thì điện thoại reo lên, tôi cầm điện thoại lắc lư bên bể bơi: “Có điện thoại.”

Anh ta bơi nhanh về phía bờ, đầu ngoi lên khỏi mặt nước, tháo kính bơi ra nhìn thoáng qua tên người gọi, rồi nói: “Em nghe đi.”

“Tiểu Ngô gọi anh chắc là việc công việc, em nghe cũng không biết nói gì.”

Khi anh ta lên bờ, tôi đưa khăn tắm đã chuẩn bị sẵn.

Thẩm Chiêu nhận điện thoại, ngón tay cái dừng trên màn hình vài giây rồi mới bấm: “Alo?”

Vừa nghe điện thoại vừa lau đầu, anh ta bước về phía ban công rộng lớn.

Gió tối thổi tan cả âm thanh của anh.

Tôi nằm trên ghế lắc lư, lật từng trang thực đơn đặc sản của khách sạn, sau khi đặt xong thì lướt Weibo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com