Đêm Trước Bình Minh

Chương 1



Tôi không phải người hay tò mò. Nhưng thứ nằm im lìm dưới gối sáng nay... khiến tôi không thể làm ngơ.

Chiếc bông tai kim cương, lấp lánh và lạnh ngắt. Kiểu dáng tinh xảo, sang trọng. Không phải hàng phổ thông. Và quan trọng nhất: nó không phải của tôi.

Tôi nhấc nó lên bằng hai đầu ngón tay. Nhẹ, như thể không có trọng lượng, nhưng lại nặng nề đến khó thở.

An Dũng vừa tắm xong, quấn khăn, bước ra từ phòng tắm với mùi sữa tắm bạc hà nhè nhẹ quen thuộc.

Tôi ngồi trên mép giường, giơ chiếc bông tai lên trước mặt anh.

“Cái này của ai?”

Anh khựng lại chưa tới một giây. Rất nhanh, ánh mắt bình thản được rút lên như chiếc rèm cửa.

“Chắc là của nhân viên bên anh. Dạo gần đây mấy bạn thực tập hay qua nhà giao tài liệu. Có khi rớt lúc nào không biết.”

Tôi gật nhẹ, cười dịu: “Ừ.”

Vẫn giữ chiếc bông tai trong tay, tôi đứng dậy.

“Em đi pha cà phê.”

Anh cười theo, nhìn tôi bằng ánh mắt thường ngày, người yêu kiểu mẫu, lịch thiệp, nhẹ nhàng, dường như không hề có góc khuất.

Cà phê đen đá, ít đường. Tôi rót cho cả hai, rồi đặt cốc của anh lên bàn làm việc.

Trong gương, tôi thấy anh chỉnh cà vạt, liếc nhìn bóng lưng tôi từ phía sau.

“Anh đi gặp đối tác. Trưa có họp. Em nghỉ ngơi nha.”

Tôi không nói gì thêm. Chỉ gật đầu, như một người phụ nữ hiểu chuyện.

Cửa đóng lại nhẹ nhàng sau tiếng giày. Tôi nhìn vào cốc cà phê chưa kịp uống của mình. Đen, lạnh và đắng, đúng kiểu tôi thích. Nhưng hôm nay, vị đắng có gì đó khác lạ.

*

Tôi ngồi lại đầu giường. Mở điện thoại, vào album ảnh.

Không có hình tôi từng đeo đôi bông tai này.

Cũng chẳng có món nào tương tự trong hộp trang sức.

Tôi lướt Instagram. Trên đó, mọi người chia sẻ mọi thứ, từ bữa ăn sáng tới outfit hôm nay.

Chỉ cần một chút thời gian và vài cú nhấp, tôi đã thấy ít nhất ba cô gái trong giới truyền thông gần đây từng xuất hiện cùng loại bông tai đó. Nhưng điều khiến tôi dừng lại chính là tấm hình gần đây của một người quen cũ, Khánh Linh.

Cô ấy đang ngồi trong một nhà hàng rooftop sang trọng. Trong ảnh, cô ấy nghiêng đầu, lộ ra chiếc bông tai y hệt. Màu kim cương sắc lạnh lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Tôi nhớ, Khánh Linh từng là bạn học cũ. Từng là người con gái mà mọi ánh mắt hướng đến. Và cũng từng là người An Dũng rất thân.

Tôi khóa màn hình. Đặt điện thoại xuống.

Không kết luận. Không tức giận.

Chỉ có một vết nứt rất nhỏ, đang chậm rãi lan ra trong lòng tôi.

*

Buổi tối, anh nhắn: "Anh về trễ. Em ăn trước nha."

Tôi nhắn lại: "Ok."

Không chấm, không biểu cảm. Câu trả lời vừa đủ, lịch sự, không lạnh, nhưng rõ ràng.

Tôi ăn một mình. Món canh rau cải mẹ gửi tuần trước, tôi hâm lại trong nồi nhỏ. Vừa ăn vừa nghe podcast về tâm lý học trong các mối quan hệ.

Giọng MC nhẹ nhàng: “Khi một người bắt đầu giấu bạn điều gì đó, họ cũng bắt đầu viết lại kịch bản trong đầu bạn.”

Tôi cười khẽ.

*

Đêm, tôi nằm nghiêng người, nhìn ánh đèn đường hắt lên trần nhà.

Chiếc bông tai nằm trong ngăn kéo cạnh giường.

Tôi không cần phải đối chất, cũng chưa cần kết luận điều gì.

Thứ tôi cần lúc này... chỉ là thời gian.

Vì tôi biết, nếu anh đang nói dối thì đây chỉ là bắt đầu.

Và nếu tôi đúng thì những gì anh đang che giấu, sẽ sớm tự mình lộ ra.

Không cần tôi làm gì.

Chỉ cần tôi đừng nhắm mắt.

*

“Đừng khiến người khác phải chọn giữa tin và nghi ngờ. Vì một khi họ nghi ngờ, mọi lời sau đó đều vô nghĩa.”

Tôi không biết mình vừa nghĩ ra câu ấy, hay đã đọc ở đâu đó.

Nhưng tối nay, nó chợt vang lên rất rõ trong đầu tôi. Như một bản nhạc nền âm ỉ…