Lưu Đông nhận túi đồ ăn, thuận tay cầm một hộp sữa mở ra, vừa uống vừa nói: "Tĩnh tỷ, hôm nay có kế hoạch gì không?"
"Đi học, chuẩn bị cho kỳ thi tháng."
"Phụt..."
Lưu Đông phun hết sữa ra ngoài, nhìn tôi như nhìn thấy ma.
"Bố tôi nói rồi, nếu tôi vẫn đứng thứ 2 từ dưới lên của toàn trường, thì ông ấy sẽ mặc kệ tôi sống chết!"
Lưu Đông, người đứng thứ nhất từ dưới lên của toàn trường, cười toe toét: "Hầy, chỉ vì chuyện này thôi à, không sao đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mắt cậu ta sáng rực lên, cười gian xảo với tôi: "Cứ chép bài là được rồi."
Chép, cả 40 học sinh đứng cuối khối 12 đều ở cùng một phòng thi, chép bài ai bây giờ.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì nghe thấy phía sau có tiếng cười khẩy: "Trần Văn Tĩnh, cậu còn quan tâm đến thành tích à?"
Ai vậy, dám nói chuyện với đại tỷ trường này như thế.
Quay đầu lại nhìn, một thiếu niên tóc ngắn ngang tai, da trắng, ngũ quan thanh tú, rõ ràng đang cười, nhưng hàm răng nanh nhọn lộ ra lại khiến cậu ta trông như đang nghiến răng.
Trong đầu hiện lên ký ức liên quan, cậu ta tên là Cố Thần, là lớp trưởng lớp, đứng nhất khối, cũng là chàng trai mà nguyên chủ thích.
Trong tiểu thuyết, Quý Thính Bạch vừa thi tháng lần đầu tiên đã bỏ xa Cố Thần, người đứng nhất khối thành thứ hai.
Người trong lòng mất mặt, Trần Văn Tĩnh dẫn người đi đánh Quý Thính Bạch một trận.
Tính ra, một năm bạo lực học đường của Quý Thính Bạch bắt đầu từ sau kỳ thi tháng lần thứ nhất.
Thì ra nhân vật phụ là người qua đường A tôi tùy tiện sắp xếp lại trông như thế này.
Thấy tôi không nói gì, Cố Thần cau mày chán ghét, ném thứ gì đó về phía tôi, trúng n.g.ự.c tôi.
"Đừng bám theo tôi nữa, cậu phiền c.h.ế.t đi được."
Là một bức thư màu hồng bị vo tròn.
Chắc là thư tình, hôm qua nguyên chủ đúng là có nhét thứ gì đó vào ngăn bàn của Cố Thần.
Hiện tại tôi chỉ muốn Quý Thính Bạch sống thoải mái hơn một chút, nên hành động của Cố Thần không khiến tôi có cảm xúc gì.
Cúi xuống nhặt tờ giấy lên, mở ra xem, hơ, chữ của nguyên chủ xấu thật.
"Được rồi, biết rồi." Nhét thư tình vào túi quần đồng phục, không nhìn Cố Thần nữa, mà quay sang Lưu Đông.
"Về lớp học bài trước đi, trưa đến nhà tôi ăn cơm. Nhớ gọi Trương Hiểu Hồng và những người khác nữa."
Đông Tử trợn tròn mắt, cậu ta biết rõ đại tỷ nhà mình từ năm lớp 10 đã theo đuổi Cố Thần điên cuồng.
Hôm nay bị đối xử như vậy, thế mà không tức giận?
Cậu ta nuốt nước bọt: "Vậy trưa tập trung ở cổng trường nhé."
Quay người, phát hiện Cố Thần vẫn còn đứng đó.
Ánh mắt cậu ta lộ rõ vẻ khinh thường, tôi chớp chớp mắt, hỏi đểu: "Sao, cậu cũng muốn đến nhà tôi ăn cơm à?"
Đối phương suýt nữa thì không nhịn được mắng chửi, trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Vô tình liếc mắt, thấy Quý Thính Bạch hình như vừa nhìn về phía này.
Sau đó lên lớp, tan lớp bình thường, tôi lật lật cuốn sách giáo khoa mới tinh, dùng bút lông nhỏ viết ngay ngắn tên nguyên chủ lên trang bìa.
Trần Văn Tĩnh, lần này, chúng ta cùng thay đổi nhé.