Giống như chim ưng, chúa tể bầu trời nguy hiểm và mạnh mẽ.
Khương Nguyệt Trì nhỏ bé cũng là lần đầu tiên biết, trên đời này thật sự tồn tại người như vậy.
Anh không chỉ là những mô tả khoa trương trong sách, cũng không phải là một hình ảnh ảo tồn tại trong tưởng tượng.
Càng không phải là những tưởng tượng thầm kín, khó nói thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của những cô gái tuổi teen.
Anh cứ thế sống động xuất hiện trước mặt cô.
Duyên dáng như một quý ông và hoàng tử, cũng cao quý không thể với tới.
“Em ở lại là vì em đã yêu anh, Felix.” Cô nói.
“Yêu anh cái gì?”
Cô nhìn anh, bắt đầu kể: “Đôi mắt xanh, đường quai hàm sắc sảo, gân xanh trên cổ, cơ ngực, còn có cơ bụng, đôi chân dài săn chắc khỏe khoắn…”
“Toàn là vẻ bề ngoài. Sao, nội tại của anh không có gì đáng để em thích sao?” Ngón tay anh tùy ý vén một lọn tóc dài của cô, đặt lên chóp mũi hôn nhẹ.
Khương Nguyệt Trì lập tức gật đầu: “Đương nhiên có.”
Cô bắt đầu suy nghĩ.
Bắt đầu suy nghĩ.
Suy nghĩ.
Nghĩ…
Khỉ thật.
Hình như thật sự không có.
“Sao nào.” Đôi mắt vốn đã nguy hiểm của người đàn ông hơi nheo lại, càng trở nên nguy hiểm hơn, “Một điểm cũng không nói ra được sao?”
“Cho dù toàn là khuyết điểm em cũng yêu.” Cô cười tủm tỉm ôm lấy anh, “Yêu một người toàn là ưu điểm chỉ cần ba phần quyết tâm. Nhưng yêu một người đầy rẫy khuyết điểm và thói hư tật xấu trong tính cách thì cần đến cả ngàn cả vạn lần quyết tâm. Thịnh Ngạo ca ca, anh có thấy được quyết tâm của em không?”
Anh ngậm điếu thuốc đã dập tắt, buông tay đang quấn tóc cô ra, bắt đầu lơ đễnh xoa nắn cô: “Vậy tức là anh toàn là khuyết điểm sao?”
Cô hôn một cái lên tai anh, lại hôn một cái lên cằm anh, cuối cùng hôn loạn xạ khắp cổ anh.
Giống như một con muỗi phiền phức.
“Khuyết điểm trong mắt em cũng là ưu điểm.”
Vừa rồi không nhìn thấy người, cô y tá đành phải đợi một lát nữa rồi mới quay lại.
Trên đường đi, cô thậm chí còn chỉnh trang lại dung nhan trước cửa sổ kính.
Không phải cô tự luyến, vóc dáng cô rất đẹp, gần đây vẫn kiên trì tập luyện, hồi cấp ba là đội trưởng đội cổ vũ. Ngoại hình cũng tạm được, đôi khi đi trên đường còn có nhiếp ảnh gia nước ngoài tiến đến hỏi xin chụp ảnh street style cho cô.
Cô là y tá của ngài Felix, còn người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp kia là thư ký của ngài Felix.
Về thân phận và chức vụ, họ cũng rất xứng đôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô không khỏi trở nên nhẹ nhõm.
Tấm rèm cô kéo lại khi rời đi, hình như lại bị kéo ra, có thể là do gió thổi.
Cô vốn không để ý, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua một cảnh tượng khiến cô sững sờ tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người phụ tá nữ đến từ Trung Quốc đang ngồi trên đùi ngài Felix.
Và vị cấp trên cao ngạo kia, lúc này cả khuôn mặt đều vùi sâu vào n.g.ự.c cô.
Thật tham lam.
Để lại cho bên ngoài cửa sổ là bờ vai rộng của người đàn ông, che khuất kín mít cô phụ tá kia.
Thân hình cao lớn như vậy, lại chủ động khom lưng đến một mức độ nhất định, tự mình đưa vào lòng đối phương.
Cánh tay ôm lấy cô, thậm chí còn to hơn cả bắp chân của cô y tá.
Gân và mạch m.á.u hơi nổi lên, quấn lấy phía trên.
Người đàn ông mạnh mẽ, nguy hiểm thường ngày, giờ đây trở nên có chút bám người.
Giống như một con hổ no bụng, uy lực tạm thời được thu lại, trở thành một con báo đốm có kích thước lớn hơn.
Giọng nói truyền ra qua lớp mỡ mềm mại, khiến giọng nói vốn đã trầm thấp càng trở nên u ám hơn, “Thích kiểu đồng phục hầu gái nào, tôi sẽ cho người đặt may một bộ theo số đo của tôi, chậm nhất là ngày mai sẽ xong.”
Anh dừng lại một lát, bàn tay đầy gân xanh cách quần xoa nắn m.ô.n.g cô, như đang dụ dỗ mà bẻ ra ngoài một chút: “Nếu em muốn tôi mặc đồng phục hầu gái mà quan hệ với em, tôi có thể bảo họ làm gấp cho em ngay tối nay.”
Đồng phục hầu gái.
Quan hệ với cô.
Là muốn chơi trò đóng vai sao??????
Trong mắt cô y tá, đôi mắt của người phụ nữ châu Á dịu dàng kia lộ ra vẻ hưng phấn và vui mừng của kẻ tiểu nhân đắc chí.
“Ý anh là, em có thể làm chủ nhân của anh sao???”
--- Chương 66 ---
Master
Felix quả thật nói được làm được. Thực ra, anh cũng không cần phải lừa dối cô.
Lừa dối dường như là đặc quyền của kẻ dưới, kẻ bề trên vĩnh viễn chỉ biết ra lệnh một cách mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt Trì lắc đầu, cố gắng rũ bỏ cái tư tưởng giai cấp đã ăn sâu vào trong đầu mình.
Cô dường như đã hình thành một định kiến rằng mình thấp hơn anh rất nhiều đẳng cấp, điều này là không bình thường.
Felix bước đến, vừa vặn chứng kiến hành vi kỳ lạ này của cô: “Lắc lư cái gì, đầu óc vào nước à?”
Khỉ thật, nói chuyện vẫn khó nghe như vậy.
“Em chỉ hơi chóng mặt thôi.” Cô tùy tiện tìm một lý do, “Anh thật sự muốn mặc sao?”
Felix tự nhiên đưa tay ra xoa thái dương cho cô: “Ừ. Đỡ hơn chưa?”
Cô gật đầu.
Đầu cô vốn không chóng mặt, nhưng anh xoa rất dễ chịu.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Năm ngón tay đều rất mạnh mẽ.
“Cảm ơn anh, Thịnh Ngạo ca ca.”
Giọng điệu anh có chút kỳ lạ: “Cái tên này bây giờ chỉ có em mới có quyền sử dụng thôi.”