Đèn Pha Lê

Chương 327



….. Sức công kích của tên tây này vẫn mạnh như vậy.



Anh ta tựa vào vai cô hít hà, tay đã sớm bắt đầu xoa nắn m.ô.n.g cô: “Lâu rồi không làm, có muốn không?”



Cô vặn người trong vòng tay anh ta từ chối: “Mấy ngày này không được.”



“Tại sao?”



Khương Nguyệt Trì có chút khó nói: “Sẽ bị nghe thấy mất.”



Chưa nói đến vấn đề cách âm kém, ván giường cũng không thể chịu được những động tác cường độ cao, nếu quá kịch liệt, thậm chí có nguy cơ gãy.



Huống hồ căn phòng nhỏ thế này, đối với Felix, người thích làm "ở mọi nơi", thì giống như tay chân đều bị trói buộc, chỉ có eo là có thể cử động.



Thôi vậy.



Hứng thú vừa dâng lên của Felix cũng biến mất. Ở đây ngay cả nhà vệ sinh cũng là dùng chung. Anh ta chỉ có thể tự mình giải tỏa trong phòng.



Khương Nguyệt Trì quay lưng lại không dám nhìn. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng thở dốc dần nặng nề phía sau, cô vẫn lấy hết can đảm nhìn lướt qua phía sau.



Felix nửa nằm trên giường, hai chân mở rộng, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay trái, cơ bắp cánh tay cũng dần căng cứng, bao gồm cả…



Trong đầu Khương Nguyệt Trì chợt lóe lên một cuốn sách cô từng đọc, với những miêu tả cường điệu trong đó.



Gân xanh nổi cuồn cuộn, to bằng cánh tay trẻ sơ sinh.



“Có ai cấm em nhìn đâu, lén lút làm gì.” Felix dùng tay phải kéo cô lại, để cô nhìn kỹ từ cự ly gần.



“Thế nào, có muốn nếm thử không?” Anh ta cười, chủ động mời cô.



Khương Nguyệt Trì sợ hãi chạy trối chết, ngay cả giày cũng quên mang. Dường như cô lo sợ anh ta sẽ cưỡng ép nhét vào miệng mình.



Dù sao thì trước đây anh ta cũng đâu phải chưa từng làm những chuyện quá đáng như vậy.



Đồ vô dụng.



Anh ta nhìn theo bóng lưng cô mà chửi một câu.



Người trong cuộc đã bỏ đi rồi, chút hứng thú còn lại của anh ta càng hoàn toàn biến mất, cuối cùng anh ta dứt khoát lấy điện thoại ra, mở ảnh của Alice, nhìn nụ cười của người phụ nữ trên màn hình, rồi làm cho xong chuyện.



Chuyện vặt vãnh trong nhà rất nhiều, dì cuối cùng vẫn ly hôn, vì dượng nhất quyết đòi ly hôn.



Hơn nữa, ông ta còn đột nhiên xuất hiện sau ba ngày mất tích, nói năng lộn xộn ép dì cô ly hôn với ông ta.



Mặc dù ông ta trông không có gì khác lạ, nhưng Khương Nguyệt Trì luôn cảm thấy cánh tay và chân trái của ông ta khi đi lại có chút kỳ quái, như thể đã bị người khác tra tấn. Hơn nữa, ánh mắt ông ta nhìn Felix cũng rất không đúng.



Ông ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh ta, chỉ dám lén nhìn bằng ánh mắt liếc xéo. Mỗi khi nói một câu đều liếc nhìn anh ta một cái, dường như đang sợ hãi điều gì đó.



Dượng kiên quyết như vậy, dì cũng đành chịu, sau khi khóc một trận lớn ở nhà, liền thu dọn đồ đạc lên thành phố nương nhờ con gái mình, để chữa lành vết thương lòng.



Felix nhập gia tùy tục, sau khi về nông thôn đã sớm vứt bỏ những bộ vest vô cùng trang trọng của mình.



Trang phục rất tùy tiện và tự nhiên. Áo len dài tay, quần dài, tóc cắt ngắn hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ đeo kính để giảm bớt sự nổi bật của đôi mắt xanh dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Nhưng vẫn có những đứa trẻ không hiểu chuyện đứng bên ngoài gọi vào nhà: “Quái vật mắt xanh!”



Khương Nguyệt Trì xông ra mắng chúng không có lễ phép.



Chúng chạy nhanh hơn cả chó.



Khương Nguyệt Trì mím chặt môi bước vào, tức giận đến mức mắt đỏ hoe.



Felix lại thờ ơ mỉm cười: “Anh rất rộng lượng với trẻ con, không sao đâu.”



Sự rộng lượng của anh ta càng khiến Khương Nguyệt Trì vô cùng áy náy.



Cha mẹ của những đứa trẻ này cô đều từng gặp qua, dù sao cũng là người cùng thị trấn.



Một người được trời phú như Felix, là con trai trưởng được gia tộc trọng vọng nhất, lại là hậu duệ quý tộc thực sự. Dù xuất hiện ở đâu, anh ta cũng là kẻ bề trên nhận được sự săn đón và ngưỡng mộ.



Anh ta đã từng chịu đựng sự sỉ nhục như thế này bao giờ đâu.



Lãnh Hàn Hạ Vũ

Tất cả là tại cô.



“Không sao đâu, Alice.” Anh ta xoa đầu cô, tâm trạng tốt hẳn lên vì cô đang buồn.



Còn về mấy con súc sinh nhỏ đó.



Anh ta có thể cho người ra tay nhẹ nhàng một chút, sẽ không như dượng cô, bị đánh gãy tay gãy chân.



Anh ta quả thực rất rộng lượng với trẻ con.



Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ rộng lượng sao?



Khương Nguyệt Trì vốn còn lo lắng, những đứa trẻ đó sẽ tiếp tục đến, nhưng may mắn thay sau ngày hôm đó cô không còn thấy những gương mặt đáng ghét đó nữa.



Công việc bận rộn của Khương Nguyệt Trì vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Sau khi Felix về nước, cô vẫn ở trường xử lý các công việc của mình.



Đôi khi về muộn, Felix sẽ tựa vào vai cô hít hà mùi hương của cô, giống như một con ch.ó săn tinh nhạy: “Hôm nay đã đi đâu vậy?”



“Cái gì?” Cô bị anh ta ngửi đến ngẩn người một lúc, “Đi gặp một người bạn.”



Bạn.



Ánh mắt anh ta lập tức trở nên cảnh giác: “Là đàn ông à?”



“Sao anh biết?”



Giọng anh ta rất lạnh: “Trên người em có thêm một mùi hôi rất khó chịu.”



“Cái gì?” Cô kinh hãi biến sắc, cúi đầu ngửi khắp người mình.



Cô vừa mới đi xe buýt về, chẳng lẽ mấy người ngồi cạnh cứ nhìn chằm chằm vào cô, hóa ra là vì có mùi lạ.



Nhưng ngửi mãi vẫn không thấy mùi gì.



Felix khẽ nhíu mày, một tay véo gáy cô, giống như xách một con mèo nhỏ, ngăn cô tiếp tục ngửi loạn xạ trên người mình như một con chó.