Đèn Pha Lê

Chương 329



“Alice à, nếu là trước đây, nhìn thấy những bãi cỏ và con sông hẻo lánh này, anh sẽ nghĩ rằng ‘chấn động xe’ ở đây với em chắc chắn sẽ rất sướng. Khi em sợ hãi, cơ thể sẽ không ngừng co rút, kẹp chặt rất đã. Vì vậy, anh sẽ tìm mọi cách để khiến em sợ hãi.”



Thế nên, những lời đe dọa, cảnh cáo anh từng nói trên giường, chẳng qua cũng chỉ để anh tự mình hưởng thụ hơn mà thôi.



Sự xấu xa và ích kỷ của anh ta thật sự đã thấm vào tận xương tủy.



Nhưng khi những sự xấu xa và ích kỷ ấy được kiềm chế, vẻ lịch lãm, ôn hòa cùng sự điềm tĩnh đáng tin cậy của một người lớn tuổi trong anh đã hoàn toàn lộ rõ. Bờ vai rộng của anh không chỉ là ấn tượng thị giác hay sự hoàn hảo về tỉ lệ cơ thể.



Mà còn là nguồn an toàn để người khác có thể yên tâm dựa dẫm.



Quả nhiên, thứ nguy hiểm nhất, đồng thời cũng là thứ an toàn nhất.



Người đàn ông quyền lực và ở vị trí cao này, rõ ràng anh rất xấu xa, rất nguy hiểm, có biết bao người sợ hãi, e dè anh.



Nhưng khi trong lòng anh chỉ còn lại tình yêu, tất cả những dịu dàng không ai biết đến ấy đều được sàng lọc và bộc lộ.



Bốn tuổi anh lớn hơn cô, là bốn tuổi thực sự, không chỉ thêm bốn năm kinh nghiệm sống mà còn là khả năng che mưa chắn gió.



Một phản diện mạnh mẽ đến mức khiến nhóm nhân vật chính không thể phản kháng, một khi đã trở thành ‘đầu óc yêu đương’, chính là khởi đầu cho một kết thúc viên mãn.



Giờ phút này, phản diện mạnh mẽ ấy dùng bàn tay rộng lớn xoa đầu cô.



“Nhưng giờ đây, Alice, anh chỉ muốn nắm tay em, cùng em đi dạo. Em có thể nói với anh những chuyện vặt vãnh vô vị, anh đều rất hứng thú. Miễn là chuyện liên quan đến em.”



Chương 68: Hảo Long



◎Hoàn thành◎



Lãnh Hàn Hạ Vũ

Tim cô đột nhiên có cảm giác tê dại như bị vô số kiến cắn xé. Không phải đau, mà là một sự rung động rất đỗi xa lạ.



Cô cảm thấy nó khác hẳn với vô số lần rung động trước đây.



Không còn là sự xao xuyến vì mê hoặc bởi sắc đẹp nữa.



Felix bắt đầu nghịch ngợm những ngón tay cô. So với cô, tay anh rất đẹp, thon dài, xương khớp rõ ràng, gân xanh nổi lên, tựa như được điêu khắc từ một loại ngọc quý nào đó.



Một lát sau, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đột nhiên cười.



Nói rằng trên ngón áp út đơn điệu của cô, dường như thiếu mất một thứ gì đó.



Khương Nguyệt Trì vốn đang lo lắng bà sẽ không thích nghi được với sự xuất hiện của Felix.



Đúng vậy, không phải lo Felix từ nước ngoài đến sẽ không quen nơi này, mà là lo bà cô, một người dân bản địa, sẽ không quen với anh.



Chỉ những người để tâm đến cảm xúc của người khác mới rơi vào trạng thái nội hao.



Rõ ràng, Felix thì hoàn toàn không như vậy.



Tất nhiên, anh vẫn không thể thích nghi với sự nghèo khó ở đây.



Chăn không đủ dài, mỗi sáng thức dậy, chân anh đều lộ ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Khương Nguyệt Trì có chút chột dạ, nhưng vẫn quyết định đổ lỗi ngược lại: “Anh cao quá mà.”



Người đàn ông vừa ngồi dậy khỏi giường khẽ nhíu mày.



Tóc anh hơi rối sau khi ngủ, đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ sâu thẳm. Không biết có phải là ảo giác của Khương Nguyệt Trì không, cô luôn cảm thấy sau khi đến Trung Quốc, cái vẻ xa lạ của anh đã nhạt đi rất nhiều.



Dù khuôn mặt anh vẫn góc cạnh sắc sảo, khiến anh trông khó gần.



“Em nói gì?” Anh yêu cầu cô nhắc lại lời vừa nói.



Khương Nguyệt Trì im lặng một thoáng, vươn tay nắm lấy tấm rèm cửa bên cạnh, bắt đầu quan tâm anh: “Tối qua anh ngủ có ngon không?”



Đây là cách cô thường dùng. Lấy sự quan tâm để chuyển hướng đề tài.



Felix có ‘chứng giận dỗi khi ngủ dậy’ rất nặng, lời nói vừa rồi của Khương Nguyệt Trì không nghi ngờ gì nữa là đang kích hoạt cơn giận của anh. Anh cười lạnh: “Đám súc vật nhà em kêu cả đêm, trước khi em mặt dày hỏi anh câu này, anh hy vọng em có thể xử lý chúng trước.”



Được rồi, xem ra anh không ngủ ngon.



May mà anh không tự ý biến những con gà, con vịt làm phiền giấc ngủ của anh thành một nồi canh bốc khói nghi ngút trên bàn ăn.



Đó là những con vật bà đã vất vả nuôi lớn, khả năng chịu đựng tâm lý của bà khác với người cha da trắng của Felix.



Nếu bà phát hiện gà của mình không chỉ c.h.ế.t mà còn bị hầm lên, chắc chắn sẽ ôm n.g.ự.c ngã ngửa ra sau.



Khương Nguyệt Trì thấy Felix tùy tiện khoác một chiếc áo len và quần dài rồi định đi ra ngoài.



Cô kéo anh lại, muốn nói rồi lại thôi: “Mặc như vậy… không hợp lắm đâu nhỉ.”



Người đàn ông không chút động lòng, sự chênh lệch chiều cao lớn khiến anh phải cúi đầu nhìn cô.



Cơn giận lúc mới ngủ dậy khiến giọng anh không mấy thân thiện: “Xem ra em có đề nghị nào phù hợp hơn sao.”



Ngón tay cô khẽ co lại.



Liếc nhìn chiếc áo trên người anh, một chiếc áo len đen rất đơn giản, không cần hỏi cũng biết đây lại là một bộ ‘đo ni đóng giày’.



Anh ghét bị đụng hàng, đặc biệt là đụng hàng với lũ ngu ngốc.



Trớ trêu thay, anh lại cho rằng tất cả mọi người trừ anh ra đều là đồ ngốc.



Alice.



Alice thì khác.



Alice tuy ngốc, nhưng rất đáng yêu.



“Quá hở hang.” Lúc này, tiểu gia hỏa đáng yêu này lại nói với vẻ mặt nghiêm túc.



Felix cúi đầu nhìn trang phục của mình.



Áo len cổ cao, che kín cả cánh tay, ngay cả cổ cũng che được một nửa. Chưa kể đến chiếc quần dài.