Trần Thượng Công đưa ta về phòng bà, mặt vẫn nghiêm lại hỏi:
“Ngươi đang nghĩ gì? Rất thích cái cảm giác được nam nhân cầu xin nịnh nọt lắm sao?”
Ta lập tức cúi đầu, hổ thẹn:
“Hạ quan làm phiền đại nhân rồi.”
Khóe môi bà có hai đường vết nhăn rõ rệt, khi mím môi càng thêm sắc lạnh và khó gần.
“Nếu ngày mai hắn quay lại nữa, liệu ngươi có theo hắn về cái lồng son nhỏ bé ấy không?”
Ta khẽ rùng mình:
“Hạ quan tuyệt đối không có ý ấy!”
Bà nhấp một ngụm nước, giọng nhẹ nhưng đầy uy nghi:
“Vậy là tốt rồi. Thật ra ta đã sớm biết bức Phượng hoàng Kê Ngô đồ kia là tác phẩm của ngươi.”
Ta ngẩng đầu kinh ngạc.
Trần Thượng Công khẽ mỉm cười:
“Là người đứng đầu Thượng Công cục, đường kim mũi chỉ, màu sắc phối trí, làm sao ta lại không nhận ra?
Ngươi rất giỏi, chỉ cần thời gian, chắc chắn sẽ vượt qua cả mẫu thân mình.”
Ngực ta khẽ run lên.
“Chu Khắc Nhu là thêu nữ đệ nhất Tô Châu năm xưa, cũng là cố nhân của ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng ta lựa chọn nhập cung làm nữ quan, còn nàng thì gả chồng sinh con, rồi mất sớm.
Ta vẫn luôn trách nàng vì một người nam nhân mà hi sinh cả đời, nên từ đó không còn qua lại.”
Ta không nói gì.
Mẫu thân và phụ thân ta tuy tình cảm sâu nặng, nhưng cũng nhờ vào những bức thêu của bà mà phụ thân gây dựng được sản nghiệp đầu tiên, rồi dần trở thành phú thương nổi tiếng nhất Giang Nam.
Trần Thượng Công nói mẫu thân đã hi sinh vì phụ thân, kỳ thực không sai.
Ta tự hỏi lòng mình:
Trước sự dây dưa của Triệu Tùng Trúc, ta thực sự không có cách gì sao?
Hay là... ta đang ngầm hưởng thụ cảm giác được hắn hạ mình cầu xin?
Trần Thượng Công nhìn ta thật sâu, rồi nói chậm rãi:
“Vân nhi, con phải hiểu...
Thỏa mãn vì nam nhân quỳ gối cầu xin không có chút ý nghĩa gì cả.
Nếu thật sự muốn trả thù, hãy khiến hắn thân bại danh liệt, tài sản tiêu tan — đó mới là hồi báo sắc bén nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
13
Ta nghiêm túc thi hành lời dạy của Trần Thượng Công.
Ca ca chỉ một đạo công văn, liền điều Triệu Tùng Trúc đến làm huyện lệnh ở Kiềm Châu, tiện thể đem cả Bùi Tiểu Mạn cùng mẹ già của hắn "đóng gói" đưa lên xe ngựa, tiễn đi không trở lại.
Đại tẩu hỏi ta:
“Muội định không tái giá nữa sao?
Nhà mẹ ta có người cháu trai, vợ mất sớm, chưa có con cái...”
Ta khẽ lắc đầu, cảm tạ ý tốt của đại tẩu.
Đại tẩu cũng không miễn cưỡng.
Về sau nghe nói, ở đất Kiềm Châu, Triệu Tùng Trúc và Bùi Tiểu Mạn ngày ngày cãi vã, không lúc nào yên.
Mẹ hắn vì giận quá mà phát bệnh, thêm phần thủy thổ bất phục, cuối cùng cũng rời thế gian.
Hắn viết thư về tỏ lòng hối hận.
Ta chỉ xem hai chữ đầu liền vứt sang một bên, ôm lấy tiểu điệt nhi, mỉm cười với đại tẩu:
“Loại xin lỗi thế này, chẳng có chút giá trị hay ý nghĩa nào cả.”
【Đúng chuẩn sảng văn! Nữ phụ sống một đời rực rỡ!】
Ta cúi người, hướng về màn bình luận trước mắt, thi lễ một cái đoan trang:
“Đa tạ chư vị tiên nhân chỉ điểm.”
【Trời ơi! Nàng nhìn thấy chúng ta thật sao?!】
【Nữ phụ thật đáng yêu, rõ biết Phượng Hoàng Kê Ngô đồ có vấn đề, mà không hé răng nửa lời, làm ta lo suốt mấy chương liền!】
【Đây mới là cô nương thông minh!】
【Chuyện đến đây là kết thúc rồi phải không? Hay quá, tung hoa nào~】
Nhiều năm trôi qua, ta đã tiếp nhận chức vụ của Trần Thượng Công, lại còn cải tiến máy xe sợi, máy dệt vải, khiến Thượng Phương Thêu Phường ngày càng hưng thịnh.
Dù thế đạo này vẫn còn bất công với nữ nhi, ta vẫn kiên cường tiến bước, không ngừng vươn lên —
Chỉ để ngẩng cao đầu mà sống.
Nhưng lần này, ta không còn dựa vào việc hiếu thuận mẹ chồng, hòa thuận với phu quân để được nhìn nhận,
mà là dùng chính đôi tay mình, từ từng mũi kim, từng đường chỉ — thêu nên một cõi trời riêng rực rỡ hơn gấp bội.