Dệt Mây Hồng

Chương 3



Triều ta, Hàn Lâm viện đông như kiến, không có thực quyền, bổng lộc mỗi tháng vỏn vẹn hai lượng bạc, quan thanh quý, mà nghèo rớt mồng tơi.

 

Nếu không có hôn sự với ta, Triệu Tùng Trúc không thể nào gồng gánh nổi sinh hoạt phí tại Kinh thành đắt đỏ.

 

Chỉ là… giờ đây hắn đã vong ân bội nghĩa, nếu lại để hắn ra ngoài làm quan Lại bộ, e là lại càng kiêu căng hống hách hơn nữa.

 

Ta kể lại với huynh chuyện hắn đã nói gì với ta hôm qua.

 

Huynh nổi giận đùng đùng, đập mạnh lên bàn:

 

“Muốn có vinh hoa phú quý mà cũng muốn làm người đứng đắn? Nằm mơ! Ngày mai ta sẽ gạch tên hắn khỏi danh sách, để hắn tiếp tục làm kẻ Hàn Lâm nghèo kiết xác, cho hắn biết không có họ Trịnh chúng ta, hắn chẳng là cái thá gì!”

 

*

 

Sáng hôm sau, ta mang theo Liên Đường Nhũ Áp đồ, cùng tẩu tẩu đến Thêu phường Hoàng gia.

 

Người phụ trách tuyển chọn lần này là nữ quan phẩm cấp ngũ phẩm của Thượng Công Cục, tên là Trần Thượng Công.

 

Khi ta giũ bức tranh thêu trước mặt bà ấy, ánh mắt Trần đại nhân sáng rực, bất giác vỗ tay khen lớn:

 

“Bức này… đáng được xếp hạng nhất!”

 

Ghi danh, địa chỉ xong xuôi, bà dặn ta trở về đợi kết quả:

 

“Cuối cùng chúng ta sẽ chọn ra hai nữ quan và mười nữ thợ thêu, cô cứ yên tâm chờ tin.”

 

Màn hình chữ bỗng bùng nổ:

 

【Nữ phụ mà cũng nộp đơn à? Vậy nữ chính còn cửa nào trúng tuyển nữa không?!】

 

【Đến khi cả hai cùng làm nữ quan, nữ phụ chắc chắn không còn cam tâm thêu thuê không công cho nữ chính đâu!】

 

04

 

Lúc ta trở về nhà, trời đã đứng bóng, mồ hôi nhễ nhại ướt cả lưng áo.

 

Triệu Tùng Trúc và Bùi Tiểu Mạn đang trốn trong phòng ăn dưa hấu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Biểu ca, phần ruột mềm ở giữa này ngon nhất, để muội đút cho huynh nhé!”

 

Bùi Tiểu Mạn múc một muỗng đưa tới bên miệng Triệu Tùng Trúc.

 

Hắn mỉm cười, nghiêng đầu ăn luôn từ tay nàng.

 

Mặt nàng thoáng ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu:

 

“Trong phòng còn có cô cô kìa…”

 

Ta vén rèm bước vào, lập tức cảm thấy một luồng mát lạnh ùa đến — trong phòng có đặt ba tảng băng lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà mẹ chồng vội lên tiếng giải thích:

 

“Hôm nay trời oi bức, ta bèn lấy ít băng trong kho lạnh ra dùng.”

 

Kho lạnh vốn là của hồi môn ta mang theo khi xuất giá, chìa khóa chỉ có một, và là do ta giữ.

 

“Các người… đã lấy trộm chìa khóa của ta?”

 

Mặt Triệu Tùng Trúc sầm lại:

 

“Sao? Nàng sợ mẫu thân ta tham của hồi môn của nàng à? Không nói một lời mà bỏ về nhà mẹ đẻ, giờ trở về chẳng hỏi han một câu, câu đầu tiên lại là buộc tội chúng ta ăn cắp? Nàng còn xem đây là nhà mình không? Còn xem ta là phu quân không?”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn đầy uy nghiêm, nhưng ta không nói gì.

 

Hắn lại tưởng ta e sợ, liền lớn giọng mắng tiếp:

 

“Là con dâu thì phải hiếu thuận với mẹ chồng, chăm sóc chồng là thiên chức—”

 

Ta cắt lời hắn:

 

“Hòa ly đi. Ngươi không phải vẫn luôn mang áy náy với biểu muội sao? Cho rằng ta chia cắt hai người trời sinh một đôi? Vậy thì hòa ly, để ngươi cho Bùi Tiểu Mạn một danh phận trọn vẹn.”

 

Hai chữ “hòa ly” vừa thốt ra, cả gian phòng lặng như tờ.

 

Bùi Tiểu Mạn lập tức dịu dàng lùi lại nửa bước, tránh khỏi tay hắn.

 

Bà mẹ chồng là người phản ứng đầu tiên, vội vàng tiến đến, nắm lấy tay ta thân thiết:

 

“Tú Vân, lớn từng này rồi mà vẫn bướng bỉnh như trẻ con! Mau theo mẹ vào phòng nghỉ ngơi một lát cho tỉnh táo.”

 

Triệu Tùng Trúc tức giận đến n.g.ự.c phập phồng, giọng đầy oán hận:

 

“Năm xưa cha ngươi ép ta cưới ngươi, giờ ngươi lại đòi hòa ly — nhà họ Trịnh các ngươi đúng là chẳng xem ta ra gì cả!”

 

Bùi Tiểu Mạn ra vẻ khuyên nhủ, nhưng thực chất lại châm thêm dầu:

 

“Biểu tẩu, kỳ khảo sát quan trường đang diễn ra, biểu ca sắp được điều ra khỏi Hàn Lâm viện, tương lai làm đại quan trong triều, lúc đó tỷ sẽ là quan phu nhân đấy! Nếu hòa ly... tỷ chẳng còn gì cả. Mà nữ tử tốt, không hầu hai chồng, danh là hòa ly, thực chất vẫn là bị bỏ.”

 

Sắc mặt Triệu Tùng Trúc lộ rõ vẻ kiêu căng, nghiêm nghị nói:

 

“Ngay cả Mạn Nhi cũng hiểu chuyện hơn nàng, nàng còn không mau xin lỗi nàng ấy đi? Vô duyên vô cớ bôi nhọ thanh danh người ta, sau này còn vào cung làm nữ quan thế nào?”

 

Ta nở nụ cười nhạt, ánh mắt sâu xa nhìn hắn:

 

“Danh sách còn chưa công bố, phu quân đã dám chắc biểu muội sẽ đậu sao? Theo thiếp thấy, nếu hai người bọn ta có ai được chọn vào cung, thì người đó… hẳn là ta mới phải.”

 

Ánh mắt hắn lóe lên chút bối rối, hừ nhẹ một tiếng:

 

“Đừng nói chắc như vậy. Hôm qua Thêu phường Hoàng gia khen Mạn Nhi không dứt miệng, còn bức thêu của nàng, người ta bảo quá diễm lệ, không hợp cung nghi.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com