“Lệnh huynh là người có thế lực, mà lệnh của Lại bộ ta lại xảy ra chút trục trặc… Ta đi cùng nàng, nhờ cậy người nhà xem có phải có kẻ dèm pha hãm hại ta chăng.”
Vừa đến phủ ca ca, ta lập tức sai người đóng chặt đại môn, tay cầm then cửa, nhắm thẳng vào gương mặt đang ẩn nhẫn nét vui mừng kia mà quật xuống một đòn dữ dội:
“Đồ ngốc si tình tự mình đa tình! Nếu không có phụ thân ta bỏ tiền cho ngươi ăn học, ngươi sớm đã chẳng biết đầu thai nơi nào! Ăn của ta, dùng của ta, rồi quay ra phản bội — thứ súc sinh vong ân phụ nghĩa, hôm nay lão nương đánh chếc ngươi!”
Triệu Tùng Trúc không kịp phòng bị, lãnh nguyên một đòn, lảo đảo lùi lại nửa bước.
Hắn đưa tay ôm má, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Ta cười lạnh:
“Không phải ngươi nói phụ thân ta dùng hôn sự để uy h.i.ế.p ngươi sao? Vậy giờ ta đòi hòa ly, sao ngươi lại không chịu?
Ngươi ăn chỗ tốt của nhà ta, xài của hồi môn của ta, còn dám nói vị trí ‘Triệu phu nhân’ là của Bùi Tiểu Mạn?
Thánh nhân như Khổng Tử có sống lại, gặp ngươi cũng phải mắng một câu: đồ quân tử giả tạo!”
Sắc mặt hắn trông vô cùng khó coi, gượng gạo nhếch miệng cười, cố gắng che đậy:
“…Vân nhi, sao tự nhiên lại nổi điên thế này?
Chuyện quá khứ đã qua rồi, nàng hà tất phải tính toán mãi làm gì.”
Giọng điệu kia, lại còn mang theo vẻ “trưởng bối dỗ dành tiểu bối”, khiến người nghe càng thêm chán ghét.
【Còn dám nói nữ phụ phát điên? Đúng là loại cặn bã trở mặt còn biết cắn ngược.】
Ta cười khẩy:
“Ta nổi điên? Triệu Hàn Lâm, cầm tiền nhà phụ thân ta cho đi học, vừa có công danh là lật mặt, giả bộ không quen biết?
Ngươi tưởng ta không nhìn ra? Cái miệng thì bảo không đồng ý hòa ly, kỳ thực là không nỡ buông hồi môn của ta thôi!
Đừng nói đạo nghĩa thể diện gì với ta — trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”
Sắc mặt hắn liên tục biến đổi, âm trầm rồi xám xịt:
“Trịnh Tú Vân! Ngươi đừng ăn nói hàm hồ!
Phụ thân ngươi giúp ta học hành là tình nghĩa, nhưng nếu ta thật là bạc tình bạc nghĩa, ban đầu sao lại chịu cưới ngươi?
Còn ngươi thì sao? Ỷ vào danh phận chính thê, giờ lại ra vẻ chanh chua thô lỗ như thế này…”
Ta đảo mắt, nhướn mày mỉa mai:
“Lúc ngươi cưới ta, từng thực lòng xem ta là thê tử một nửa cũng không?”
Không biết từ lúc nào, ca ca ta đã về phủ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chậm rãi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Triệu Hàn Lâm, giấy hòa ly ta đã chuẩn bị sẵn, ngươi chỉ cần ký tên.”
“Nếu ta không ký thì sao?”
Ca ca mỉm cười, nhàn nhạt đáp:
“Có người làm Hàn Lâm cả đời, cuối cùng nghèo đến không có tiền trị bệnh, chếc đói trong nhà.
Cũng có kẻ đi nhậm chức ở phía Nam, bị nhiễm khí độc giữa đường, chưa kịp nhậm chức đã bỏ mạng.
Ngươi thích kết cục nào hơn?”
Triệu Tùng Trúc lúc này mới thật sự sợ hãi:
“Ngươi… Ngươi sửa công văn điều lệnh của ta rồi sao?”
Ca ca vẫn ôn hòa, như thể chẳng có chuyện gì:
“Chuyện này là do bộ Lại quyết định, sao lại đổ cho ta sửa? Triệu đại nhân, lời nói phải cẩn trọng.”
【Ca ca bá khí! Một vài câu đã ung dung chèn ép cặn bã vào góc chếc.】
Sau khi thuận lợi hòa ly, ta không hề rêu rao, chỉ chuyên tâm chuẩn bị cho đại lễ thượng thọ của Hoàng hậu nương nương, toàn bộ thêu thùa may vá đều tự mình lo liệu.
Màn đạn (bình luận) bỗng sáng rực sau bao ngày yên ắng:
【Mọi người còn nhớ bức "Phượng Hoàng Kê ngô đồ" của nữ phụ không?】
【Ngày mai nữ chính sẽ cầm tác phẩm của nữ phụ dâng lên chúc thọ Hoàng hậu, là lần đầu tiên gặp lại nam chính đó!】
【Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nữ phụ hiện giờ, ta cược một gói mì cay, ngày mai nhất định có cú bẻ lái!】
11
Ta nhìn hàng chữ bình luận trôi qua, chỉ khẽ mỉm cười.
Ngày hôm sau, đại lễ Thiên Thu của Hoàng hậu nương nương được cử hành tại Thượng Dương cung.
Sau khi các phi tần, hoàng tử và mệnh phụ lần lượt dâng lễ chúc thọ Quốc mẫu, đến tối, trong lúc Hoàng đế và Hoàng hậu dùng yến riêng, mới đến lượt Lục cung và hai mươi bốn ty thay phiên tiến lễ.
Khi đến lượt Thượng Công cục, Trần Thượng Công dẫn đầu dâng lên bức Liên Đường Nhũ Áp đồ,.
Thân mẫu ta từng là nữ thợ thêu danh tiếng nhất thành Tô Châu, khuê danh Chu Cương, sau được phụ thân ta đặt tên tự là Chu Khắc Nhu.
Tác phẩm tâm huyết nhất đời bà, chính là bức thêu này.
Toàn bộ bức tranh thêu với đường kim tỉ mỉ và màu sắc tinh tế, vẽ nên một hồ sen yên ả, tràn đầy sức sống.
Lá sen xòe rộng, vân rõ từng đường, mặt nước lấp lánh ánh sáng, vài con vịt con vui đùa trong hồ, từng sợi lông vũ đều sinh động như thật.
Phía xa mờ ảo là núi non trập trùng, hòa làm một với cảnh hồ sen thanh nhã.
Nếu không phải vì muốn kéo ngã Triệu Tùng Trúc và Bùi Tiểu Mạn, ta quyết sẽ không mang ra tiến cống.