Ba ngày sau trận chiến sinh tồn căng thẳng, Kakashi dẫn Đội 7 đến văn phòng của Đệ Tam Hokage để nhận nhiệm vụ đầu tiên của họ. Cả ba người, Naruto, Sasuke, và Sakura, đều mong chờ những nhiệm vụ mang tính thử thách và thú vị, những thứ mà họ nghĩ sẽ giúp họ trưởng thành như những ninja thực thụ. Nhưng, trái với mong muốn của họ, Đệ Tam chỉ giao cho họ những nhiệm vụ vô cùng nhàm chán, tầm thường, không xứng đáng với sự khao khát của một đội đặc biệt như Đội 7.
"Đội 7 sẽ nhận nhiệm vụ dọn dẹp rác trong làng." Đệ Tam nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không hề có chút cảm thông nào đối với sự thất vọng của các học trò. “Và nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ này, tôi sẽ có những nhiệm vụ tiếp theo.”
Naruto há hốc miệng, ánh mắt ngỡ ngàng và tuyệt vọng. “Dọn rác á? Ninja mà lại đi dọn rác sao?” Naruto không kìm được cơn bực bội trong lòng. Cậu đã nghĩ rằng những nhiệm vụ đầu tiên của mình sẽ là những thử thách đỉnh cao, nhưng giờ lại phải đối mặt với một nhiệm vụ tầm thường đến mức không thể tin được.
Sasuke và Sakura không nói gì, nhưng biểu cảm của họ cũng chẳng khá hơn. Sasuke nhún vai một cách ngán ngẩm, trong khi Sakura chỉ thở dài, ánh mắt lướt qua Naruto, rồi lại quay đi, không biết nói gì thêm.
Kakashi, không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của đội mình, chỉ gật đầu một cách thờ ơ. “Được rồi, hãy bắt đầu dọn rác thôi.” Và với một cái vẫy tay, Kakashi dẫn dắt Đội 7 ra ngoài, bắt đầu một ngày dọn dẹp nhàm chán.
Ngày qua ngày, Đội 7 dường như không thể thoát khỏi chuỗi nhiệm vụ tẻ nhạt này. Có khi họ phải đi tìm một con mèo lạc mất, có khi lại phải dọn dẹp xung quanh một ngôi làng bỏ hoang. Mỗi lần như vậy, Naruto lại không ngừng kêu ca phàn nàn.
“Em không thể chịu đựng thêm được nữa! Làm ninja mà lại phải làm những việc như thế này, thật là sỉ nhục!” Naruto càu nhàu, không một chút kiên nhẫn. Cậu đã không chịu nổi sự buồn tẻ của những nhiệm vụ này, và điều đó khiến tâm trạng của cậu trở nên tồi tệ hơn.
Sakura và Sasuke không nói gì, nhưng họ cũng chẳng vui vẻ gì hơn. Sasuke không tỏ thái độ gì rõ rệt, nhưng vẻ mặt của cậu ta luôn thiếu sự hào hứng. Sakura thì đôi khi thở dài, nhưng cả hai đều biết rằng nhiệm vụ này cũng chỉ là một phần trong quá trình huấn luyện, một phần trong việc xây dựng sự kiên nhẫn và kỷ luật.
Mặc dù vậy, Vergil trong tâm trí Naruto không ngừng giám sát và chỉ dẫn cậu. Anh nhắc nhở Naruto phải kiên nhẫn hơn và tránh để cảm xúc chi phối hành động. Mỗi khi Naruto cảm thấy bực bội và muốn bỏ cuộc, giọng nói lạnh lùng của Vergil lại vang lên trong đầu cậu.
“Đừng vội vàng như vậy.” Vergil bắt đầu, giọng anh đầy sự nghiêm khắc. “Ngươi có thể không thích những nhiệm vụ này, nhưng đây là một phần trong việc huấn luyện của ngươi. Ngươi không thể chỉ chạy theo những nhiệm vụ đầy thú vị, nếu không biết kiên nhẫn với những việc nhỏ nhặt.”
Naruto có thể cảm nhận rõ sự nghiêm khắc trong từng lời nói của Vergil, nhưng cậu cũng nhận ra rằng những lời đó là cần thiết. Cậu vẫn còn quá thiếu kiên nhẫn, và chính điều đó đã khiến cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hiệu quả. Vergil tiếp tục chỉ dạy cậu về việc phải giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, không được phép để bản thân bị rối loạn chỉ vì những điều không đáng.
Một ngày nọ, khi Đội 7 đang dọn rác ở một khu vực gần làng, Naruto lại bắt đầu phàn nàn. “Thật là quá mức đi mà! Em không phải ninja để làm việc này!” Cậu nhăn mặt, giọng không thể che giấu sự bất mãn.
Vergil lại lên tiếng “Kiên nhẫn, Naruto. Tất cả những việc này đều có giá trị, dù là nhiệm vụ nhỏ nhất. Ngươi sẽ không thể đạt được mục tiêu của mình nếu cứ mãi chạy theo sự dễ dàng và thoải mái.”
Naruto tự động làm theo, mặc dù vẫn không hài lòng. Cậu ngừng lại, hít sâu một hơi. Cậu nhìn thấy Sasuke và Sakura vẫn tiếp tục làm việc mà không phàn nàn, dù họ có vẻ cũng không vui. “Được rồi...” Naruto lầm bầm, tự nhủ phải kiên nhẫn hơn.
Ngày qua ngày, Đội 7 lại tiếp tục với những nhiệm vụ vô cùng nhàm chán mà Kakashi giao cho họ. Những công việc tưởng như chẳng có gì liên quan đến ninja, nhưng lại là thử thách quan trọng giúp họ học cách làm việc nhóm và kiên nhẫn. Những ngày làm nhiệm vụ dọn rác, tìm mèo lạc, thu dọn đống lá khô, tất cả đều mang lại cảm giác mệt mỏi nhưng cũng dạy họ một điều gì đó mới mẻ.
Naruto, với tính cách nóng nảy của mình, vẫn không thể kìm nén sự thất vọng. Mỗi lần Kakashi giao một nhiệm vụ mới, Naruto lại cảm thấy như đang bị lãng phí thời gian. “Chẳng lẽ không có nhiệm vụ nào thú vị hơn sao?” Naruto than vãn trong suốt những giờ phút tẻ nhạt, miệng không ngừng kêu ca.
Sasuke và Sakura không nói gì, nhưng từ cách họ làm việc, có thể thấy rõ rằng họ cũng không cảm thấy vui vẻ gì hơn. Sasuke vẫn giữ thái độ lạnh lùng như thường lệ, trong khi Sakura thỉnh thoảng lại thở dài, nhưng cô cũng không phàn nàn. Họ đều biết rằng đây là một phần của quá trình huấn luyện, dù nó có tẻ nhạt và không công bằng.
Khi Kakashi thấy Naruto tiếp tục càu nhàu về các nhiệm vụ cấp D, anh không thể không giải thích một lần nữa về bản chất của những nhiệm vụ này. Kakashi thở dài, nhìn ba học trò của mình với một ánh mắt thấu hiểu.
“Naruto,” Kakashi bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. “Các nhiệm vụ cấp D mà chúng ta đang làm không phải là sự trừng phạt hay cái gì đó vô nghĩa. Những nhiệm vụ này là một phần trong quá trình huấn luyện của các em.”
Naruto vẫn không vui, nhưng lắng nghe. “Chúng ta là đội đặc biệt, sao lại phải làm những việc tầm thường như thế?” Cậu thắc mắc, ánh mắt ngờ vực.
Kakashi tiếp tục giải thích, đôi mắt vẫn không rời cuốn sách yêu thích của mình. “Các nhiệm vụ cấp D là những công việc mà một ninja mới bắt đầu sẽ thực hiện. Mục đích là để huấn luyện các em khả năng làm việc nhóm, kiểm soát bản thân và làm quen với những nhiệm vụ thực tế. Những nhiệm vụ này giúp các em học được cách duy trì tinh thần làm việc dù hoàn cảnh có tẻ nhạt như thế nào.”
Cả Sasuke và Sakura nghe vậy, dù không nói gì, nhưng họ cũng hiểu phần nào về những gì Kakashi đang nói. Naruto, mặc dù vẫn không vui, nhưng một phần trong lòng cậu đã bắt đầu hiểu ra. Kakashi tiếp tục:
“Và quan trọng nhất, các nhiệm vụ cấp D sẽ dạy các em rằng việc hoàn thành một nhiệm vụ, dù nhỏ đến đâu, vẫn là phần cốt lõi trong việc trở thành một ninja thực thụ. Mọi nhiệm vụ, dù là gì, đều mang đến bài học cho các em.”
Naruto trầm ngâm suy nghĩ, dường như có phần đồng ý với những gì Kakashi vừa nói. Cậu vẫn cảm thấy những nhiệm vụ này quá nhàm chán, nhưng giờ ít nhất cậu đã hiểu được lý do tại sao Kakashi giao chúng.
“Đừng nghĩ rằng chỉ có những nhiệm vụ quan trọng mới khiến các em trở thành ninja. Sự kiên nhẫn và khả năng hoàn thành nhiệm vụ nào dù nhỏ nhất mới là nền tảng của sức mạnh thật sự.” Kakashi dừng lại một lát, rồi tiếp tục với một nụ cười mơ màng, không thay đổi biểu cảm. “Và tin tôi đi, các em sẽ còn nhiều nhiệm vụ nhàm chán hơn nữa trong tương lai.”
Naruto chỉ biết thở dài, nhưng trong lòng cậu cũng dần nhận thức được rằng việc làm ninja không phải chỉ là chiến đấu, mà còn là sự kiên trì và lòng quyết tâm trong từng việc nhỏ nhất. Cảm giác mệt mỏi vẫn đọng lại, nhưng ít nhất cậu đã học được một bài học quan trọng.
Một hôm, Kakashi lại giao cho họ nhiệm vụ đi tìm một con mèo lạc trong một khu phố nhỏ. Naruto lại là người đầu tiên phàn nàn: “Lại là đi tìm con mèo chết tiệt đó! Tại sao? Cả làng này có bao nhiêu ninja, sao không để họ làm việc này?” Cậu thở hổn hển, cảm giác như mình đang bị làm nhục.
Sasuke liếc nhìn Naruto, rồi tiếp tục tìm kiếm con mèo mà không nói gì. Sakura thì cố gắng tỏ ra nhiệt tình, nhưng cô cũng không thể giấu được vẻ mặt mệt mỏi. Cả ba đều làm việc im lặng, trong khi Kakashi chỉ đứng đó, không nói gì, đôi mắt vẫn dán vào cuốn sách yêu thích của mình.
Tuy vẫn không thích, nhưng Naruto quyết định thay đổi cách nhìn. Cậu cố gắng làm việc với Sasuke và Sakura, không còn kêu ca phàn nàn nữa. Dù nhiệm vụ có tẻ nhạt đến đâu, cậu biết rằng nó cũng là một phần trong hành trình học hỏi của mình.
Khi họ tìm thấy con mèo cuối cùng, Naruto cảm thấy một cảm giác thỏa mãn dù không phải vì đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, mà là vì cậu đã có thể hoàn thành nó mà không để cảm xúc lấn át. Vergil trong đầu cậu lại lên tiếng, nhưng lần này giọng anh có chút thay đổi:
“Đó là bước đi đầu tiên. Cậu đã biết giữ bình tĩnh và làm việc hiệu quả mà không phàn nàn. Đây là điều rất cần thiết cho một ninja.”
Naruto mỉm cười, dù không phải vì chiến thắng, mà là vì cậu đã thay đổi một chút. Cảm giác này khác biệt, nó khiến cậu thấy mình trưởng thành hơn một chút, dù chỉ là một bước nhỏ.