Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 4: Sự cô độc của Naruto - Những ngày khó khăn



Konoha, dù là ngôi làng hùng mạnh nhất, nhưng cũng chứa đựng rất nhiều bóng tối. Sau khi Minato và Kushina hy sinh, và sau khi Cửu Vĩ bị phong ấn vào cơ thể Naruto, cậu bé trở thành mục tiêu của sự ghét bỏ và khinh miệt từ chính những người dân trong làng mình.

Naruto Uzumaki, từ khi còn bé, đã không có một gia đình để yêu thương cậu. Cậu lớn lên trong một thế giới đầy sự cô đơn và tẩy chay. Mọi người trong làng đều nghĩ rằng cậu chính là Cửu Vĩ Hồ, con quái vật đã tàn phá Konoha, mặc dù cậu chẳng biết gì về quá khứ của mình. Dù là đứa trẻ vô tội, nhưng Naruto phải chịu đựng sự ghẻ lạnh từ những người mà cậu tưởng chừng sẽ là gia đình.

Khi cậu lang thang khắp các con phố của Konoha, cậu không thể không cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ mọi người. Những đứa trẻ khác đều tránh xa cậu, những người lớn nhìn cậu với ánh mắt đầy sự sợ hãi và căm ghét.

Cậu đã nhiều lần cố gắng làm bạn với những người trong làng, nhưng mọi nỗ lực của cậu đều vô ích. Naruto chỉ biết cười một cách ngây ngô và chào hỏi mọi người, nhưng mỗi lần như thế, cậu chỉ nhận lại những câu mắng mỏ hoặc ánh mắt đầy sợ hãi, như thể cậu là một con quái vật mà họ phải tránh xa.

Một ngày nọ, khi Naruto đi qua khu chợ của làng, một nhóm thanh niên lớn tuổi bước đến gần cậu. Một người trong số họ nhìn cậu với ánh mắt tức giận và lớn tiếng: "Lại là ngươi, con quái vật. Chúng ta phải cẩn thận, không biết bao giờ ngươi sẽ trở thành một mối đe dọa nữa."

Những lời lẽ cay nghiệt đó khiến Naruto cảm thấy như bị ai đó đâm vào trái tim. Cậu chỉ đứng đó, không nói gì, vì cậu biết rằng chẳng có ai ở đây hiểu được cậu. Chỉ là một đứa trẻ, nhưng phải mang trong mình sức mạnh khổng lồ mà cậu không thể kiểm soát.

Cậu quay người và bỏ chạy, nước mắt đã bắt đầu rơi trên má, nhưng Naruto cố gắng lau đi. "Mình không thể khóc. Mình phải mạnh mẽ," cậu tự nhủ.

Vào buổi chiều, sau một ngày dài bị xua đuổi và khinh miệt, Naruto chạy đến quán mì Ichiraku Ramen, nơi mà cậu biết sẽ có người không nhìn cậu như một con quái vật. Teuchi, chủ quán mì, và Ayame, con gái của ông, luôn đối xử với cậu một cách tử tế. Họ không bao giờ nói về Cửu Vĩ hay xem cậu là một mối đe dọa. Thay vào đó, họ coi cậu là một đứa trẻ cần được yêu thương.

Khi Naruto bước vào quán, Teuchi nhìn thấy cậu và mỉm cười hiền hậu. "Chào, Naruto! Hôm nay cháu có muốn ăn một bát mì không?" ông hỏi, giọng ông ấm áp và tràn đầy sự thân thiện.

Ayame cũng nhìn cậu và nói: "Em hôm nay có vẻ mệt mỏi nhỉ? Một bát mì nóng sẽ giúp em cảm thấy tốt hơn."

Naruto, đôi mắt đầy sự cô đơn, nhìn vào hai cha con và gật đầu. “Vâng… một bát mì nóng sẽ rất tuyệt. Cảm ơn hai người.”

Teuchi bắt đầu chuẩn bị mì cho cậu, trong khi Ayame mang ra một cốc nước cho cậu uống. Naruto ngồi xuống một góc quán, nơi mà cậu luôn cảm thấy an toàn và ấm áp. Đây là nơi duy nhất trong làng mà cậu không phải chịu đựng ánh mắt khinh miệt.

Khi Naruto thưởng thức bát mì nóng hổi, cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể cậu. Mặc dù cả làng đối xử với cậu như một kẻ ngoài cuộc, nhưng ở đây, Teuchi và Ayame luôn coi cậu như một người bạn, một đứa trẻ cần được chăm sóc.

Nhưng Vergil, dù chỉ là linh hồn trong cơ thể của Naruto, quan sát mọi chuyện với một sự lạnh lùng. Anh không can thiệp vào thế giới này, không giống như Cửu Vĩ, linh hồn anh có thể tự do hoạt động và chứng kiến những gì xảy ra trong cơ thể này. Vergil lặng lẽ quan sát Naruto từ bên trong, cảm nhận được sự cô đơn và sự khinh miệt mà cậu phải chịu đựng, nhưng anh không hề nhúng tay vào bất kỳ sự việc nào.

Sự khinh miệt của Vergil đối với tất cả mọi người vẫn còn đó. Anh không thể hiểu tại sao Naruto lại có thể tồn tại trong một thế giới đầy yếu đuối và sự giả tạo như vậy. Vergil không có cảm giác đồng cảm hay sự thông cảm với cậu bé này. Tuy nhiên, trong lòng anh lại có một sự kỳ lạ, một mối liên kết không thể giải thích được. Dù không muốn thừa nhận, anh cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ giữa mình và Naruto – một kết nối mà anh không thể phá vỡ, dù chỉ là linh hồn trong cơ thể này.

Naruto vẫn tiếp tục ăn mì trong im lặng, không một lời nào. Teuchi và Ayame vẫn chăm sóc cậu, không một lời bàn tán hay chỉ trích. Họ đơn giản chỉ là những người duy nhất trong làng không nhìn cậu như một quái vật.

"Naruto, cháu là người đặc biệt, đừng để lời nói của những người khác làm bản thân gục ngã," Teuchi nói nhẹ nhàng khi đặt bát mì đầy lên trước mặt cậu, nhìn vào Naruto với ánh mắt đầy yêu thương.

Ayame cười nhẹ, thêm vào: "Em sẽ mạnh mẽ, em sẽ không bao giờ cô đơn."

Vergil không nói gì. Anh chỉ tiếp tục quan sát trong sự im lặng, như một bóng ma trong cơ thể Naruto, chứng kiến mọi sự kiện mà cậu phải trải qua. Dù anh không tham gia vào thế giới này, dù anh không hề có sự đồng cảm với Naruto, anh cũng không thể phủ nhận rằng sức mạnh của Cửu Vĩ trong cơ thể cậu sẽ có ảnh hưởng đến những người xung quanh, và tương lai của Naruto sẽ không thể giống bất kỳ ai khác.

Lúc này, khi Naruto đang bước đi qua con phố đông đúc, có một thứ gì đó làm cậu chợt dừng lại. Một giọng nói vang lên trong đầu cậu, không phải của ai đó cậu từng biết, mà là một thứ gì đó… khác. Naruto quay lại, nhìn quanh một lượt, nhưng chẳng thấy ai đứng gần. Ánh mắt cậu bối rối, cảm giác như có một sự hiện diện nào đó đang theo dõi mình, nhưng lại không thể xác định được.

Giọng nói đó lại vang lên, lần này rõ ràng hơn:

“Cả làng này thật là ngu ngốc.” Giọng nói trầm lạnh của Vergil vang lên trong đầu Naruto, nhưng không phải từ một người, mà như thể từ một bóng ma. “Chúng đối xử với ngươi như một con quái vật, sợ hãi ngươi mà không hiểu chút gì về ngươi.”

Naruto không thể hiểu tại sao những lời đó lại xuất hiện trong đầu mình. Cậu quay trái, quay phải, nhìn quanh con phố nhưng chẳng thấy ai lạ mặt, chỉ có những người dân đang đi lại, không hề chú ý đến cậu.

“Những kẻ này không hiểu, chúng chỉ có thể nhìn thấy ngươi như một thứ con quái vật, một sự tẩy chay vô lý.” Giọng nói tiếp tục vang lên, lần này có phần mỉa mai, lạnh lùng. “Chúng ghét bỏ ngươi vì sợ hãi sức mạnh ngươi mang trong mình. Nhưng họ không thấy rằng ngươi chỉ là một đứa trẻ.”

Naruto cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, như thể có ai đó đang nói chuyện với mình từ một nơi rất xa. Mặc dù không thể nhìn thấy ai, cậu lại cảm nhận được từng từ mà giọng nói đó truyền tải. Nó không phải là giọng nói của một người, mà là một sự hiện diện từ một linh hồn khác, một người mà cậu không thể thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được.

“Đây không phải là lỗi của ngươi, nhưng làng này lại luôn nhìn ngươi như một mối đe dọa.” Vergil tiếp tục, giọng nói vẫn lạnh lùng và khinh miệt. “Cả thế giới này sẽ không bao giờ hiểu ngươi, Naruto. Họ chỉ sợ hãi và ghét bỏ ngươi.”

Naruto nhìn quanh một lần nữa, cố gắng tìm kiếm một bóng dáng lạ, một người nào đó có thể là chủ nhân của những lời nói này, nhưng mọi người xung quanh đều đi lại như thể không có chuyện gì xảy ra. Cậu càng trở nên bối rối hơn. Cảm giác này… giống như có một bóng ma đang lảng vảng xung quanh cậu, chỉ có điều, cậu không thể thấy hay nghe thấy bất cứ ai khác.

“Những kẻ như Đệ Tam Hokage… dù có tốt bụng, nhưng họ sẽ không bao giờ có thể hiểu được ngươi.” Vergil lại nói, giọng anh trầm tĩnh và đầy sự lạnh nhạt. “Họ chỉ xem ngươi như một đứa trẻ vô tội, một người cần được bảo vệ. Nhưng sự thật là, bọn họ đã chăm sóc tốt cho ngươi chưa?”

Những lời nói của Vergil như một lời thì thầm trong tâm trí Naruto, khiến cậu bối rối và hoang mang. Cậu chưa bao giờ nghe ai nói về mình như vậy, và những từ ngữ này khiến cậu cảm thấy lạ lẫm, vừa có chút lạnh lẽo, vừa có chút khó hiểu. Cậu muốn tìm ra người nói chuyện với mình, nhưng không thấy ai ở gần.

Vergil tiếp tục, giờ đây giọng nói của anh đầy sự khinh miệt. “Nhưng ngươi không cần phải trở thành con cờ cho những kẻ yếu đuối kia. Ngươi sẽ là người quyết định số phận của chính mình, Naruto. Đừng để họ điều khiển ngươi.”

Naruto dừng lại một chút, cảm giác lạnh lẽo lướt qua tâm trí cậu. Cậu không hiểu hoàn toàn những gì mình vừa nghe, nhưng điều đó khiến cậu cảm thấy một sự khác biệt, một sự mạnh mẽ lạ kỳ đang dần hình thành trong lòng mình. Cậu không biết người đang nói với mình là ai, và tại sao giọng nói đó lại có thể xâm chiếm tâm trí cậu, nhưng một điều là chắc chắn: Naruto cảm thấy rằng có một thứ gì đó lớn lao đang bắt đầu thay đổi trong cuộc đời mình.

Cậu quay lại nhìn về phía quán Ichiraku Ramen, nơi Teuchi và Ayame luôn chào đón cậu với nụ cười ấm áp. Đây là nơi duy nhất cậu cảm thấy được yêu thương.