1
Anh trai tôi và tôi là một gia đình phức hợp.
Mẹ tôi đã chen chân vào gia đình vốn hạnh phúc của anh ta, làm cho mẹ anh ta phát đ.i.ê.n rồi bỏ trốn với số tiền của bố anh ta.
Để lại cho tôi cả một gánh nặng.
Mẹ tôi không muốn tôi.
Mà bố anh ta lại tái hôn, muốn gửi tôi đến trại trẻ mồ côi.
Anh trai tôi lại muốn tôi.
Anh nói: "Chúng ta vẫn là mối quan hệ đăng ký hộ khẩu."
Tôi nghĩ anh ta chỉ muốn lấy sổ hộ khẩu thôi.
Kết quả là, vào năm thứ ba đại học, khi tôi vừa đủ tuổi kết hôn, anh ta đã đưa tôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Năm đó, anh ta ký hợp đồng với một công ty quản lý, bộ phim anh ta đóng đã trở thành hit và anh ta cũng vậy, trở nên cực kỳ nổi tiếng.
Anh ta đã giành được nhiều giải thưởng trên chặng đường sự nghiệp của mình, bấy giờ tôi cũng đã học lên nghiên cứu sinh.
Không ai biết về mối quan hệ của chúng tôi.
Khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại, các bạn học của tôi nhìn thấy anh ta trên màn hình quảng cáo lớn.
Đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt của anh ta giống như những con dốc khúc khuỷu của một ngọn núi âm u, và đôi mắt đầy d.ụ.c v.ọ.n.g của anh tràn đầy sự thờ ơ.
“Á á á, là Lâm Vọng Tự!”
"Vẻ đẹp như vậy làm sao mà có thể cưỡng lại nổi? Chẳng trách đạo diễn lại thích anh ấy!"
"Anh ấy vừa nhận một hợp đồng quảng cáo mới, ông xã của mình hot quá đi à, chụp giúp mình một tấm với!"
Tôi giơ điện thoại lên chụp ảnh giúp cô ấy, mắt thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình lớn một lúc lâu.
"Điều Điều, cậu cũng thích anh ấy à?" Bạn học hỏi tôi.
"Đừng nói thế chứ, mình còn chưa từng thấy cậu ấy giống người nổi tiếng nào cả", người bên cạnh cười tôi, "Dù gì thì chúng ta cũng học trường Học viện điện ảnh mà."
"Lâm Vọng Tự khác với những người khác", một bạn học nói. "Anh ấy nổi tiếng trong giới vì tính cách trầm ổn và cách hành xử nhẹ nhàng."
Lúc 10:05, tôi mua sắm xong và trở về nhà.
Ngôi nhà tối đen như mực, trước những ô cửa sổ sát đất là ánh đèn neon rực rỡ của lễ hội đêm trong thành phố.
"Cô về muộn năm phút."
Giọng nói phát ra từ trong bóng tối tạo cảm giác xa xăm và bình tĩnh. Anh ta ngồi trên ghế sofa da, chờ tôi bước về phía đó.
Trước đây, tôi đã phải nhận hình phạt vì không tuân thủ lệnh giới nghiêm.
"Đã đi chơi với ai?"
Anh ta nới lỏng cà vạt.
"Bạn học."
"Con trai?"
"Bạn học nữ, họ đều là những người mà anh biết."
Anh ta chìa tay ra, đốt ngón tay dài và sạch sẽ.
Tôi khựng người lại.
Không nói một lời, anh ta thò tay vào túi áo sơ mi của tôi và lấy điện thoại ra.
Màn hình xanh lam trượt lên theo chiều ngón tay của anh.
Anh ta kiểm tra rất cẩn thận, bất kỳ ai tiếp xúc với tôi đều phải nằm dưới sự kiểm soát của anh ta.
Tôi đưa tay ra, cài cúc trên chiếc áo sơ mi đen của anh ta.
Đằng sau tà áo mềm mại là những đường cơ săn chắc và gân guốc.
Anh ta dừng lướt.
Ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn tôi: "Cô muốn làm gì?"
Tôi không nói gì nhưng tay tôi vẫn không ngừng chuyển động.
Anh ta nắm tay tôi.
Khuôn mặt vô cảm nhưng hành động lại thô bạo ngăn tôi lại.
"Tôi không phải là kẻ biến thái. Tôi sẽ không làm thế với em gái mình."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng anh là kẻ cưới em gái mình."
Anh ta dần dần tách hai tay tôi ra.
"Cô nghĩ là tôi cưới cô vì tôi yêu cô sao?"
Anh ta mỉm cười nhìn tôi, nhưng trong mắt chỉ còn lại sự băng giá.
"Cô cũng l.ẳ.n.g. l.ơ như mẹ cô vậy."
"Một người có đạo đức s.u.y đ.ồ.i có thể sinh ra loại người gì?"
"Gen của cô vốn là đồ đ.ĩ rồi."
Anh ta hất tay tôi ra rồi ném điện thoại vào người tôi.
Cơ thể tôi loạng choạng, đập mạnh vào bàn đá.
Những mảnh thủy tinh vỡ nằm rải rác khắp sàn nhà.
Anh ta nhấc chân đá văng nó ra, nhìn xuống tôi: "Kết hôn rồi ly hôn với chính anh trai mình, cô nghĩ còn người đàn ông nào sẽ muốn cô?"
"Lâm Điều Điều," anh ta nói với vẻ chán ghét, "Sẽ chẳng có ai yêu cô suốt cuộc đời này đâu."
Tôi cúi đầu, một cơn đau âm ỉ chạy dọc sống lưng.
Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại.
Tôi nhanh chóng che lại.
Trước khi Lâm Vọng Tự nhìn sang, tôi đã nắm lấy tay anh ta.
"Anh, anh đừng tức giận."
"Em sẽ ngoan ngoãn vâng lời."
Anh ta thờ ơ liếc nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, anh ta đưa tay ra đỡ tôi dậy.
Anh ta lấy khăn giấy ra rồi nhẹ nhàng lau m.á.u trên lòng bàn tay tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/di-bo-giua-dem-gio-xuan/chuong-1.html.]
"Lần sau phải về nhà lúc mười giờ."
"Ngoài ra, không được phép mặc váy."
Tôi nghiêm túc gật đầu.
"Anh, đêm nay anh có thể ở lại với em không?"
Một nụ cười khẩy hiện lên trên môi anh ta: "Có thể sao?"
Anh ta lại hất tay tôi ra.
"Rời xa tôi một ngày là cô sẽ không sống nổi đúng không?"
"Tôi còn phải quay lại để quay phim."
Ngay sau khi quay phim xong, anh ta lập tức bay về, đợi tôi ba tiếng rồi lại bay đi.
Chỉ để kiểm tra xem tôi có ở nhà không.
Đúng như anh ta mong đợi, tôi luôn hành xử rất ngoan ngoãn.
Ngay khi cửa đóng lại, tôi mở khóa điện thoại và trả lời tin nhắn từ số lạ.
[Anh ấy đi rồi, chị lên đây đi.]
2
Anh trai tôi không biết rằng tôi bị bệnh đói da nghiêm trọng.
Tôi sẽ trở nên mất khống chế, khóc không ngừng, và mất ngủ.
Bác sĩ nói, có thể là do tôi bị bỏ rơi từ nhỏ.
Tôi đã từng tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh trai, dù sao thì anh ta cũng là người duy nhất sẵn sàng đón nhận tôi.
Tôi thực sự yêu anh ta.
"Anh ơi, em không ngủ được, anh có thể ôm em một lúc được không?"
Tôi rất cẩn thận.
Nhưng những đêm xuân hơi se lạnh làm giọng nói của tôi trở nên vô cùng to lớn.
Trong cơn bốc đồng của tuổi mới lớn không thể tránh khỏi, câu nói này có quá nhiều ý nghĩa vô lý.
"Mày nằm mơ à!"
"Kiếp này đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó!"
Anh ta quát tôi rời khỏi phòng anh ta.
Nhưng khi tôi sắp rời đi, anh ta lại ngăn tôi lại.
"Chỉ cần một cái ôm là có thể thỏa mãn mày sao?" Anh ta nói với ánh mắt chế giễu, "Cái thứ như mày thì ai mà dám động vào chứ?"
Thiết Mộc Lan
Anh trai tôi nói đúng.
Khi còn nhỏ, tôi muốn mẹ ôm tôi, tôi khóc lóc và cầu xin bà, làm cắt ngang cuộc hẹn hò của bà với chú.
Bà sẽ đánh vào lưng tôi.
"Con đ.ĩ, đều là phụ nữ cả, mày giả vờ đáng thương cho ai xem?"
Bọn họ đều nói tôi là một đứa con gái mưu mô, không xứng đáng được yêu.
Nhưng tôi không biết mình đã làm sai điều gì?
Vì vậy, ngày hôm sau khi ở trường, tôi đã chân thành hỏi bạn cùng bàn.
"Nếu mình nói mình yêu cậu nhiều lắm, cậu có đồng ý ôm mình không?"
Chỉ mất một lát thôi.
Đây là câu đầu tiên tôi nói với cậu ấy.
Từ trước tới giờ, cậu ấy là đứa con được trời ưu ái, đẹp trai, gia đình giàu có.
Còn tôi chỉ là một đứa con gái tầm thường.
Mọi người trong lớp bắt đầu ồn ào và cười nhạo tôi vì tôi không biết tự lượng sức, họ cho rằng đây chỉ là một lời thổ lộ.
Nhưng cậu ấy không tham gia vào cuộc vui đó.
Tuy nhiên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu ấy nói với tôi: "Xin lỗi, đây không phải là thời điểm thích hợp."
Thất bại nằm trong dự kiến.
Suy cho cùng, có cả một thế giới khác biệt nằm giữa cậu ấy và tôi.
Sau đó, cậu ấy nhanh chóng biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Vào học kỳ đầu tiên của năm cuối cấp, sau khi trở lại trường sau kỳ nghỉ hè, mọi người trong lớp đều bàn tán về vấn đề này.
"Trình Kiều đi du học, học chuyên ngành điện ảnh ở Hoa Kỳ."
"Cậu ấy không có ý định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."
"Mình nghe nói bộ phim của cậu ấy đóng đã giành được giải thưởng. Cậu ấy thực sự không cùng thế giới với chúng ta."
Trình Kiều, 19 tuổi, đã tạo dấu ấn của mình trong ngành công nghiệp phim ảnh với một tác phẩm thời sinh viên do chính cậu viết kịch bản và đạo diễn. Cậu ấy được coi là một diễn viên tài năng. Tôi nghe nói rằng cậu ấy đã đăng ký một loại quỹ để đầu tư vào việc quay phim, và tương lai học tập của cậu ấy ở Hoa Kỳ cũng rất sáng sủa.
Còn tôi chỉ là bạn học nữ ngồi cạnh cậu ấy trong một học kỳ.
Tôi không thể để sót lại một dấu vết nào trong tuổi trẻ rực rỡ của cậu.
Nhưng tôi lại vô cùng ghen tị với thứ hào quang sáng chói và nóng bỏng ấy.
Vì vậy, sau đó tôi cũng nộp đơn vào Học viện Điện ảnh.
Khi Lâm Vọng Tự phát hiện ra, anh ta có chút kinh ngạc, hỏi tôi: "Tại sao cô lại muốn thi vào đây?"
Tôi đạt được điểm số rất cao nên có nhiều lựa chọn.
Tôi không nói lời nào.
Anh ta nhíu mày: "Vì tôi à?"
Thực ra thì không.
Nhưng đó là lần đầu tiên tôi nói dối anh ta.
"Ừm, em muốn gần gũi với anh trai hơn."
Một khi bạn đã nói dối, bạn sẽ không thể dừng lại được.
Một ham muốn trả thù điên cuồng trỗi dậy trong tôi, và tôi cảm thấy vô cùng thích thú khi thấy Lâm Vọng Tự nghĩ rằng anh ta hiểu tôi.
Cuối cùng, đúng như lời anh ta nói, tôi đã trở thành một người phụ nữ thực sự mưu mô.