13
Sự nghiệp của Lâm Vọng Tự không mấy suôn sẻ.
Anh ta thường xuyên gặp khó khăn trong việc nhớ lời thoại, gọi sai tên, tỏ ra mất tập trung trong các chương trình tạp kỹ.
Cho đến một đêm nọ, anh ta được đưa vào phòng cấp cứu, điều này đã gây nên một làn sóng trong dư luận với đủ loại suy đoán.
Người đại diện của anh ta trả lời rằng anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian.
Bác sĩ nói anh ta nghiện m.a t.ú.y.
Tôi gặp anh ta ở tầng dưới ngôi nhà mới của tôi.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta trông hốc hác đến thế.
"Bây giờ tôi không còn gì cả, như cô mong muốn."
Anh ta châm một điếu thuốc.
"Điều Điều, trừng phạt như vậy đủ chưa?" Anh hỏi, "Khi nào thì cô có thể về nhà?"
"Bây giờ tôi đã có cuộc sống riêng của mình."
Đầu mẩu t.h.u.ố.c lá rơi khỏi đầu ngón tay, làm bỏng mu bàn tay, nhưng anh ta không hề phản ứng gì.
"Tôi có thể dễ dàng hủy hoại cuộc sống của cô."
"Tôi có thể xuất bản một bài luận ngắn ngay bây giờ, kể cho mọi người nghe mọi chuyện giữa chúng ta."
Anh ta quay lại nhìn tôi rồi nói: "Cô không thể bỏ tôi lại được."
"Được thôi, anh cứ đăng đi."
Tôi hết sức bình tĩnh.
Rõ ràng là anh ta không ngờ tới câu trả lời này, anh ta ngơ ngác đứng đó.
"Anh có thể hủy diệt tôi," tôi bình tĩnh mỉm cười, "Tôi không còn sợ nữa. Tôi không còn cô đơn nữa."
Anh ta ngồi xổm xuống, cúi đầu kéo ống quần tôi.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi, Điều Điều."
"Tôi xin lỗi. Em muốn làm gì tôi cũng được, miễn là em quay lại."
Tôi hất anh ta ra.
Tôi nhìn thấy anh ta rơi nước mắt.
"Rõ ràng tôi là người đến trước, vì sao?"
"Buông tay ra đi anh trai."
Anh ta không bỏ cuộc: "Nếu như lúc đầu tôi đối xử tử tế với em hơn, nếu như ngay từ đầu chúng ta –-"
"Không có nếu như."
Tôi nhìn xuống anh ta.
"Chúng ta là hai con người bị thương không thể chữa lành cho nhau."
Anh ta xắn tay áo lên, để lộ đôi bàn tay đầy sẹo.
"Chắc là vì tôi không đủ tốt nên em mới không muốn tôi", anh ta nắm lấy cổ tay tôi, "Cứ một ngày em không quay trở về, tôi sẽ tự hành hạ bản thân."
"Không sao cả."
Tôi tách hai tay anh ta ra rồi nói, "Đừng đạo đức giả với tôi. Đây là lựa chọn của anh."
"Tôi không cần phải sống trên vai anh, cũng không cần phải sống trên vai mẹ tôi."
"Tôi chỉ là tôi thôi."
"Ngay từ đầu, tôi đã là một người tự do và độc lập, nghiêm túc yêu thương người khác và xứng đáng được yêu thương một cách nghiêm túc."
Tôi đi lên tầng.
Đèn phòng ngủ vẫn còn sáng, có người đang đợi tôi.
Tôi cởi áo khoác ra, nằm lên chiếc giường ấm áp.
Anh ấy quay lại ôm tôi.
"Trình Kiều, em có một câu hỏi."
Anh ấy xoa tóc tôi, lắng nghe những điều tôi nói.
"Sao ngày chúng ta gặp lại nhau anh không trực tiếp hỏi địa chỉ căn hộ của em?"
Anh cười khẽ, vòng tay siết chặt hơn nữa.
"Anh nói xong em đừng có cười đấy."
Tôi nhìn anh ấy rồi nói: "Em không cười."
"Vì anh sợ em sẽ không cho anh biết.”
Gió thổi tung rèm cửa, đôi mắt anh chứa đựng ánh trăng.
"Trình Kiều, nếu quá khứ của em bị vạch trần, sẽ ảnh hưởng tới anh."
"Không sao cả", anh mỉm cười, "Cùng lắm thì anh cũng có thể ngừng làm đạo diễn. Tiền của anh đủ để chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới."
"Đó không phải là lý tưởng của anh sao?"
Anh ấy không trả lời tôi mà nói với tôi: "Em có muốn nghe một câu chuyện không?"
"Chuyện gì thế?"
"Chuyện về lý do tại sao anh thích em."
14
Chỉ vài tuần sau khi bắt đầu năm học đầu tiên ở trường cấp ba, tôi được giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng.
Không có vấn đề gì cả, chỉ là do tôi quá nổi bật thôi.
Khuôn mặt và cánh tay tôi đầy vết đánh đập.
"Bạn cùng lớp đánh em phải không?" Cô giáo hỏi tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/di-bo-giua-dem-gio-xuan/chuong-9.html.]
Tôi lắc đầu.
"Có phải là người trong gia đình đánh em không?"
Tôi không nói gì cả.
Cô giáo thở dài: "Cô cần nói chuyện với bố mẹ em về chuyện này."
Cô giáo bảo tôi gọi điện về nhà.
Không ai nghe máy.
"Mẹ em đâu?"
"Mất tích."
"Bố ruột của em đâu?"
"C.h.ế.t rồi ạ."
Không giải quyết được, cô giáo tra cứu thông tin rồi hỏi lại: "Em có anh trai phải không?"
Tôi sững sờ, vô thức đưa tay lên che tay lại.
"Đúng rồi, chính là người đã đỗ vào Học viện điện ảnh. Em ấy là một học sinh xuất sắc."
Giáo viên ở bàn bên cạnh ngắt lời, "Em ấy từng là học sinh trong lớp tôi. Tôi có số điện thoại của em ấy."
Nói xong, cô ta gọi điện cho Lâm Vọng Tự.
Anh ta tới đây.
Anh ta lịch sự và kiên nhẫn lắng nghe cô giáo nói, rồi nói rằng sau này hãy bảo vệ tôi thật tốt.
Tất cả các giáo viên đều khen ngợi anh ta rất nhiều.
Bọn họ còn được tặng thêm một vài tấm poster có chữ ký nữa.
Lâm Vọng Tự mỉm cười, vòng tay qua vai tôi, vẻ mặt dịu dàng: "Đi thôi, em gái."
Vừa xoay người đi, anh ta tìm một góc mà camera giám sát không thể nhìn thấy rồi tát cho tôi một cái.
Cái bạt tai làm mũi tôi chảy máu.
Anh ta rút khăn giấy ướt ra lau tay.
"Mày để lộ mọi chuyện ra ngoài à?"
"Không có."
"Tốt lắm."
Anh ta vứt khăn giấy vào thùng rác.
"Có đau không?" Anh ta tỏ rả buồn bã hỏi tôi, "Tao sẽ không đánh vào mặt mày nữa. Tao sẽ đánh vào những chỗ mà không ai có thể nhìn thấy."
"Hãy che giấu cho kỹ vào, cấm được để chuyện đó xảy ra lần nữa", anh ta nói.
Lâm Vọng Tự rời đi, tôi đứng ở góc phòng thở hổn hển.
Chỉ cần từ từ lấy lại hô hấp.
Máu từ mũi tôi thấm ướt tay áo đồng phục học sinh.
Có người đưa cho tôi một gói khăn giấy. Đó là bạn cùng bàn mới của tôi.
Tôi lau thật lâu.
Còn cậu ấy cứ đứng ở bên cạnh tôi.
Tôi đột nhiên nhớ ra, nói với cậu ấy: "Này, hôm nay là sinh nhật mình."
Nói xong, tôi tự bật cười.
"Chúc mừng sinh nhật."
Cậu ấy không nói nhiều, cũng không giỏi an ủi người khác.
Cậu ấy hỏi tôi: "Cậu có nguyện vọng gì không?"
Nguyện vọng.
Tôi nghĩ ngợi một lúc.
"Không có."
"Mình không muốn sống, mình không muốn bắt đầu lại, mình chỉ muốn biến mất."
Tôi ngước nhìn cậu ấy, cậu mặc đồng phục học sinh giống tôi, dáng người hơi gầy, "Cậu có thể tạo ra giấc mơ không?"
"Tạo ra giấc mơ?"
"Đúng vậy, chính là kiểu dệt nên giấc mơ cho mọi người. Mình ước mình có thể trở thành một người khác."
Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi.
Chuông reo báo hiệu đã đến giờ vào lớp.
Tôi đứng dậy, không còn bận tâm về cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó nữa.
Tôi cũng không nghe thấy gì cả. Sau khi tôi bước lên cầu thang, Trình Kiều đứng đó nói với tôi một câu.
"Tôi có thể."
Sau đó, cậu đạt được thành tích xuất sắc và sang Mỹ để tiếp tục học tập.
Còn tôi thì mãi mắc kẹt trong vũng bùn, mặc kệ cuộc sống kéo tôi xuống.
Thiết Mộc Lan
Cho đến một đêm gió bấc đầu xuân.
Bốn giờ sáng.
Đây là những lời đầu tiên anh ấy nói với tôi sau nhiều năm không gặp.
"Tôi tới rồi, xuống đây đi."
15
Tôi nghĩ anh ấy là một ngôi sao mà tôi không thể với tới được.
Nhưng tôi cũng không biết rằng chính anh ấy là người muốn với những vì sao ấy xuống cho tôi.