Dị Nữ

Chương 12



Tam thúc mặt mày kinh ngạc: "Ta làm gì mà hại con chứ?"

"Trương Dương chẳng qua là tên tiểu t.ử nghèo kiết xác, dù có phấn đấu mười đời cũng không thể cho con cuộc sống gấm vóc lụa là. Trước đây con bị mỡ heo che mờ mắt, mới muốn ở bên hắn chịu khổ. Hắn bị đ.á.n.h thành ra như vậy là tự chuốc lấy, không biết lượng sức, có liên quan gì đến con?"

"Tam thúc không ngăn cản con, ngược lại còn nhất định muốn tác hợp cho con, chẳng phải là hại con sao?"

Tam thúc lập tức không đáp lại được, tức giận c.h.ử.i bới om sòm, rồi bỏ đi một mạch.

Mạnh Tuyết tìm ta, cười thương tâm: "Giờ ta mới biết, câu nói năm đó của tỷ có ý gì. Không phải người đối xử tốt với muội đều là chân tâm. Chỉ là muội không ngờ, họ lại đều là giả dối cả."

Ta vỗ vỗ vai muội ấy: "Đừng nản lòng, trận chiến này còn phải tiếp tục đánh."

Trạm Én Đêm

30.

Nam nhân Mạnh gia không phải kẻ ngốc, tự nhiên rất nhanh đã nghĩ đến, sự thay đổi đột ngột của Mạnh Tuyết có liên quan đến ta.

Họ lập tức gọi ta đến, hỏi han rốt cuộc ta đã nói gì với muội ấy.

Ta cố ý giả vờ ngây ngô: "Ta không nói gì với Ngũ muội cả."

Đại bá giận dữ nói: "Đừng có giả ngu ở đây, A Tuyết căng thẳng với gia đình một tháng, con vừa về, con bé lập tức nghĩ thông, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nhất định là con giở trò ngăn cản!"

"Giở trò ngăn cản? Điều này ta càng không hiểu." Ta vô tội lắc đầu, "Chẳng phải Đại bá muốn Ngũ muội cắt đứt hoàn toàn quan hệ với người đó sao? Giờ đây muội ấy đã làm được rồi, ngược lại sao mọi người càng không vui? Chẳng lẽ, thật ra mọi người không muốn muội ấy gả cho người ta?"

Cha ta hét lớn quát mắng: "Hỗn xược, hoàn toàn nói bậy!"

Ta vội vàng lùi lại hai bước, quỳ xuống: "Con biết sai rồi, nếu Đại bá và cha cảm thấy con làm không đúng, xin cứ trừng phạt con!"

Giờ phút then chốt, Tam thúc lại xuất hiện làm hòa, với vẻ hiền từ nhân hậu,b"Chúng ta chỉ muốn biết, rốt cuộc con và A Tuyết đã nói gì, khiến con bé đột nhiên thay đổi ý định, không hề nói con làm sai."

Lòng ta cười lạnh, nhưng vẻ mặt lại càng thêm uất ức: "Con chỉ hỏi muội ấy, ơn nghĩa nuôi dưỡng của cha mẹ, tình nghĩa chăm sóc của thúc thẩm, tình cảm huynh đệ tỷ muội, cái nào không quan trọng hơn người họ Trương kia?"

"Ngũ muội muội đã đọc sách Thánh hiền, làm sao có thể là người vô tình vô nghĩa?"

"Muội ấy muốn báo đáp ơn nuôi dưỡng của Mạnh gia, nên mới quyết định cắt đứt tơ tình."

Đại bá nghe vậy cười lạnh: "Quả thật ăn nói khéo léo, năm đó con khăng khăng gả cho Tạ gia, sao lại không nghĩ đến ơn nuôi dưỡng Mạnh gia?"

Ta lập tức khóc rống lên: "Đúng vậy, là con sai rồi, lẽ ra con nên nghe lời cha nói lúc đầu, nếu không cũng sẽ không chịu khổ sở ở Tạ gia, bị tên công t.ử ham chơi Tạ Nghiễn đó hành hạ sống không bằng c.h.ế.t. Con xin tạ tội với cha!" Nói xong, ta từ dưới đất bò dậy, toan lao vào cây cột.

Nói thì chậm, chứ xảy ra thì nhanh, một bóng người đột nhiên nhảy vào, chắn ngang giữa ta và cây cột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đ.â.m sầm vào n.g.ự.c Tạ Nghiễn. Hắn mắt trợn trừng trừng, chỉ vào mọi người: "Các người, ai dám bắt nạt nương t.ử ta?"

31.

Một khoảng im lặng tuyệt đối. Chỉ còn tiếng tim ta đập thình thịch, như tiếng trống khua.

Ta không ngờ Tạ Nghiễn lại theo đến Mạnh gia, càng không ngờ hắn lại đến không đúng lúc như vậy.

Nếu để hắn lỡ lời một chữ nửa câu, gây ra sự nghi ngờ của đám người này, công sức trước đó của ta sẽ đổ sông đổ bể hết.

Không còn cách nào nữa, chỉ có thể làm như vậy. Ta giơ tay tát Tạ Nghiễn một cái: "Ngươi còn mặt mũi đến đây?" Rồi nhanh chóng lùi lại hai bước: "Ngươi muốn làm gì ta?"

Ta ra sức lắc đầu: "Ta sẽ không về Tạ gia nữa, ngươi đừng hòng sai khiến ta!"

Sau khi thực hiện trôi chảy một loạt động tác, ta nhân cơ hội quay lưng lại những người khác, liếc mắt ra hiệu cho Tạ Nghiễn.

Thần sắc hắn thoạt tiên kinh ngạc, sau đó là hoài nghi, cuối cùng tiếp xúc với ánh mắt cầu cứu của ta, đột nhiên giác ngộ như thể.

Dứt khoát trong lòng, rồi cười đểu bước về phía ta, "Ngươi sống là người Tạ gia, c.h.ế.t là quỷ Tạ gia, ta nể mặt ngươi mới đến đón ngươi về, họ Mạnh kia, đừng được voi đòi tiên! Chọc tức ta thêm nữa, tin hay không ta sẽ khiến Mạnh gia các ngươi không yên ổn nổi?"

Lúc này trên sảnh đều là người họ Mạnh, nghe thấy lời này, tự nhiên sắc mặt đều không tốt. Nhưng không ai ra tay giúp đỡ, mặc cho ta hét lớn kêu gào, ra sức cầu cứu, coi như không thấy.

Họ mong chờ nữ nhi Mạnh gia chịu đựng sự giày vò, điều này hoàn toàn hợp ý muốn của họ.

Cuối cùng, họ mở to mắt nhìn ta bị Tạ Nghiễn kéo đi.

Đến nơi không người, ta mới thở dốc từng hơi lớn, như thể thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

Tạ Nghiễn hoàn toàn mơ hồ: "Rốt cuộc nàng giở trò gì vậy?"

Ta không thể nói ra tâm trạng của mình lúc này, đ.ấ.m một quyền qua, "Lão nương suýt chút nữa bị chàng hại c.h.ế.t rồi!"

32.

Sau đó, Tạ Nghiễn truy vấn ta vô số lần ngọn nguồn sự việc, nhưng ta vẫn nhất quyết không chịu nói cho hắn.

Ta chỉ bảo hắn ít xen vào chuyện Mạnh gia chúng ta, có lợi cho hắn.

"Nàng tưởng lão t.ử thích xen vào à? Biết thế đã để nàng vừa rồi đ.â.m đầu c.h.ế.t quách đi!"

"Chàng không đến, ta cũng sẽ không đ.â.m vào, nhất định sẽ có người kéo ta lại. Chàng đến thì ta mới gặp nguy hiểm."