Nhị tỷ nhờ Y thuật, kết giao với không ít quan viên châu thậm chí quan viên Kinh thành, âm thầm lại gây ra không ít trở ngại cho Mạnh gia.
Tứ muội càng tài giỏi hơn, chế tạo ra thuyền buôn đi ngàn dặm một ngày, xâm lấn nuốt trọn công việc vận tải đường thủy của Mạnh gia không còn một mảnh giáp.
Người Mạnh gia càng lúc càng hoảng sợ, họ cảm nhận được một loại nguy hiểm nào đó.bNếu Thần Ban không giáng lâm nữa, Vương quốc thương nghiệp do họ khó khăn lắm mới xây dựng bấy lâu nay, sắp sụp đổ ầm ầm rồi.
Ngoài tìm mọi cách để những nữ nhi còn lại thức tỉnh, bảy năm này, họ còn làm một chuyện khác.
Đó là không tiếc công sức sinh con.
Nhưng dù họ cố gắng thế nào, cũng luôn không sinh được nữ nhi.
Họ không biết, việc đầu tiên Nhị tỷ làm sau khi thức tỉnh, chính là hạ độc vào giếng nước Mạnh gia.
Chẳng phải họ cảm thấynữ nhân không xứng sao? Thế thì đừng sinh một nữ nhi nào nữa.
Mạnh gia không tiếc nghìn vàng cầu y, chỉ muốn có bí phương sinh nữ nhi. Người ngoài không hay biết, vẫn còn cảm thán, nữ t.ử nếu có thể đầu t.h.a.i vào Mạnh gia, đó mới là mệnh tốt thật sự.
Lại có ai thật sự đi sâu tìm hiểu, nữ nhi Mạnh gia trong suốt ba trăm năm qua, cuối cùng đều đi đâu rồi?
35.
Trong khoảnh khắc dự đoán được ngày Lục muội thức tỉnh, ta và Tạ Nghiễn đang tổ chức sinh thần cho nữ nhi.
Bảy năm trước, sau khi trở về Kinh thành, chúng ta liền viên phòng, năm sau sinh ra trưởng nữ Tạ Vĩnh Hân.
Tạ Nghiễn rất mực yêu thương nữ nhi, nhưng trong lòng ta lại lo lắng, con bé là huyết mạch Mạnh gia, có ngày cũng sẽ rơi vào nguy hiểm. Liền lấy cớ chính mình không thích, để con bé từ nhỏ đã ăn vận như nam nhi, cũng tuyên bố với bên ngoài là sinh nhi tử.
Tạ Nghiễn tuy không hiểu, nhưng nghĩ con còn nhỏ, cũng không sao, đợi lớn lên rồi giải thích cũng được, liền tùy ý ta.
Vĩnh Hân năm nay sáu tuổi rồi, vẫn tưởng mình giống cha và đệ đệ, luôn miệng kêu muốn làm nam nhi, bảo vệ mẫu thân.
Ta vừa hổ thẹn vừa xót xa, nhiều năm như vậy, ngay cả một bộ y phục nữ tử, con bé cũng chưa mặc qua.
Thật không biết, nếu có một ngày con bé thay đổi dung mạo, sẽ là bộ dạng như thế nào?
Ngay khoảnh khắc ý niệm này lóe lên trong đầu, ta lại lần nữa dự đoán được sự giáng lâm của Thần Ban. Lần này là Lục muội muội Mạnh Hàm.
Ta lập tức đứng dậy, sai người hầu chuẩn bị xe.
Trải qua vài lần, Tạ Nghiễn đã sớm biết ý nghĩa hành động này của ta. Hắn cố gắng giữ ta lại: "Nàng lại muốn trở về Mạnh gia? Hôm nay là sinh thần của Vĩnh Hân, nàng không thể trở về trễ một ngày sao?"
Không thể. Ta một khắc một giây cũng không thể chậm trễ.
Tạ Nghiễn khẽ thở dài một tiếng: "Trong nhà có ta trông nom, nàng sớm quay về nhé!"
36.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này trở về Mạnh gia, ta mang theo Nhị tỷ Mạnh Sương, để đề phòng trường hợp cần thiết.
Y giả, đồng thời cũng có thể là Độc sư.
Mạnh gia hiện nay đang ở thời khắc nguy nan, như một con dã thú đói cực độ, chỉ cần sơ suất một chút, sẽ bị nó phản công.
Nhưng lần này cho dù phải đối đầu trực diện với chúng, ta cũng phải cứu Lục muội ra ngoài.
Bởi vì Thần Ban của Lục muội là thuật Di Hoa Tiếp Mộc, điều này có nghĩa, muội ấy có thể giúp chúng ta thay đổi dung mạo, hoàn toàn thoát ly thân phận nữ nhi Mạnh gia.
Cho dù rời khỏi Mạnh gia, cũng không cần trốn chui trốn lủi làm người nữa.
Mọi chuyện, cũng có thể có một kết thúc rồi.
Chúng ta ngồi trên chiếc thuyền do Tứ muội chế tạo rời khỏi Kinh thành, không ngoài ý muốn, ba ngày là có thể đến Mạnh gia.
Mà thời gian Lục muội thức tỉnh là sau bảy ngày nữa, ta có dư thời gian để mưu tính.
Ta nói với Nhị tỷ: "Lần này ta còn có một kế hoạch, ta muốn đưa tất cả nữ quyến Mạnh gia rời đi."
Nhị tỷ gật đầu: "Cũng đến lúc rồi, nên để họ biết tất cả sự thật."
Nhưng ta không ngờ, một ngày sau, trên biển lại đột nhiên đổi thời tiết.
Gió lớn mưa to, sóng thần cuồn cuộn, sự rung lắc dữ dội gần như hất tung tất cả mọi người ra khỏi khoang thuyền.
Con thuyền của Tứ muội tuy là con thuyền kiên cố nhất đương thời, không đến mức lập tức bị sóng biển và gió bão đ.á.n.h tan, nhưng người lái thuyền người cầm lái lại là thân xác phàm trần, thoáng chốc đã bị sóng biển cuốn đi vài người.
Điều đáng sợ hơn là, bầu trời đen kịt này dường như không thấy bờ bến, ta căn bản không biết mình có thể chịu đựng được đến lúc vượt qua cơn bão hay không?
Chẳng lẽ lúc này, ông Trời lại muốn giúp Mạnh gia thêm một lần nữa sao?
Nữ t.ử tộc Mạnh thị đã hy sinh hơn ba trăm năm, giờ đây vào thời khắc cuối cùng, lại muốn chúng ta công sức đổ bể sao?
Ta không phục!
Ta không phục!
Ta ngửa mặt lên trời hét lớn, "Ông Trời, nếu ông còn có lòng thương, hãy dừng cơn bão này lại, để ta kịp về Mạnh gia! Ba trăm năm qua, nữ t.ử tộc Mạnh thị chúng ta bị người ta g.i.ế.c thịt vẫn chưa đủ sao?"
"Ông đã thương xót chúng ta, vì sao lại làm ngơ trước tất cả những điều này? Chẳng lẽ chúng ta thật sự không xứng sao?"
Cơn bão vẫn tiếp tục, sóng lớn đ.â.m ta vào cột buồm. Ta gần như tuyệt vọng rồi.
Ngay lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô: "Ánh sáng... mây tan rồi! Tan rồi!"
Trạm Én Đêm
Thuyền phu và người cầm lái đồng thanh hoan hô.
Ta ngẩng đầu nhìn, không dám tin vào mắt mình. Đám mây đen kịt vô bờ bến bị một luồng sáng vàng cắt ngang qua, nhanh chóng tụ lại hai bên, để lại ở giữa một dải trời xanh biển biếc thẳng tắp.