Dị Nữ

Chương 4



Đó là bàn tay của phụ thân. Giờ đây bàn tay ấy lại siết chặt cán dao, xoay tròn thuần thục, cắt từng miếng thịt trên người Trưởng tỷ, chia cho tất cả nam đinh.

Ai nấy đều có phần, không sót một ai.

Trong Từ đường yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, chỉ có tiếng ma sát giữa d.a.o và thịt. Rồi sau đó là tiếng nhai nuốt lẫn lộn vang lên. Mắt ta bắt đầu mơ hồ, chỉ cảm thấy linh hồn bị một cái gì đó rút khỏi cơ thể ngay lập tức. Không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

8.

Không biết qua bao lâu, ta tỉnh lại.

Từ đường đã vắng tanh không một bóng người, ta chậm rãi bò ra khỏi gầm bàn, tay chạm vào một vệt ẩm ướt dính nhớp.

Họ đã khiêng đi hài cốt Trưởng tỷ, nhưng vết m.á.u trên đất vẫn còn. Họ không vội dọn dẹp, dù sao nữ quyến Mạnh gia bị cấm bước vào Từ đường.

Ta giẫm lên những vết m.á.u đó trèo lên bàn, tìm thấy bài vị của Tiên tổ Mạnh Giác, dời nó đi, bên dưới quả nhiên có một lỗ hổng. Ta lấy ra cuốn sổ làm bằng da dê đó, vừa mở ra đã thấy trang ghi chép mới nhất: [Nam đinh đời thứ mười bảy Mạnh gia, Mạnh Dụ may mắn được Thần Ban, tuân theo chỉ thị Tiên tổ, toàn tộc nam đinh chia nhau ăn thịt nữ nhi đời thứ mười bảy Mạnh Tình, lấy đó làm bí mật.]

Nước mắt ta trào ra như suối. Trưởng tỷ ơi, trưởng tỷ của ta!

Ta c.ắ.n chặt môi, không dám để mình khóc thành tiếng, run rẩy lật về phía trước.

[Nam đinh đời thứ mười sáu Mạnh gia, Mạnh Khánh Nguyên may mắn được Thần Ban, bắt cóc thê đệ, nam t.ử toàn tộc cùng hưởng, lấy đó làm bí mật.]

[Nam đinh đời thứ mười sáu Mạnh gia, Mạnh Khánh Phong may mắn được Thần Ban, mời phỉ tặc xuống núi, g.i.ế.c hại bảy mươi tám người dân trong thôn, lấy đó làm bí mật.]

...

Mỗi lần lật thêm một trang, cơ thể ta lại lạnh thêm một phần, run rẩy thêm một phần. Những chữ quen thuộc ngày xưa cũng trở nên xa lạ, méo mó rung động. Cho đến trang cuối cùng, mọi thứ cuối cùng cũng rõ ràng.

[Gia chủ đời thứ ba Mạnh gia, Mạnh Giác nay dùng quyển sách này truyền lệnh cho nam đinh tộc ta, phàm là nữ t.ử Mạnh gia ta, sau khi sinh ra nhất định phải nuôi dạy t.ử tế, bắt chúng học hành chữ nghĩa, hiểu rõ sự tình, hướng tâm tự do, đây là căn bản thức tỉnh của Thần Ban.]

[Sau đó giam cầm thân thể chúng, cắt đứt mơ ước, hủy hoại tiền đồ, ép chúng phản kháng, đây là then chốt kích hoạt Thần Ban.]

[Nữ t.ử Mạnh gia một khi thức tỉnh, nhất định phải khiến nàng ta tự vẫn, Thần Ban mới có thể chuyển sang nam đinh, kỳ hạn ba năm, ghi nhớ tranh thủ từng giây từng phút, không được lãng phí.]

9.

Thì ra, đây chính là Thần Ban.

Không biến mất, chỉ chuyển dời. Từ trên người nữ t.ử tộc Mạnh thị chúng ta chuyển sang người nam tử.

Giờ ta mới hiểu, ngay từ đầu lhụ thân tuyển chọn kỹ lưỡng cho Trưởng tỷ không phải là lương duyên, mà là hố sâu ăn thịt người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu Trưởng tỷ nhảy ra khỏi hố sâu đó, liền gần hơn một bước với sự thức tỉnh. Vậy thì, sẽ có cái hố thứ hai chờ đợi tỷ ấy.

Tỷ ấy hoặc là hoàn toàn chịu mệnh, mãi mãi ở đáy hố. Hoặc là phản kháng, thức tỉnh hoàn toàn.

Nội tổ mẫu lúc còn sống thường nói, thế sự này nữ t.ử khó khăn, ngay cả nữ nhi Mạnh gia chúng ta, cũng ít ai gả được hợp ý toại lòng.

Mẫu thân cũng thường than thở, hai cô cô ta mà chưa từng gặp mặt, nếu không bị nam nhân lừa gạt, cũng sẽ không bị mưu tài hại mệnh.

Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là trò lừa bịp.

Họ không phải bị người ngoài sát hại. Mà là c.h.ế.t dưới tay huyết mạch thân sinh. Kẻ được lợi chính là Đại bá Mạnh Khánh Nguyên và phụ thân ta Mạnh Khánh Phong.

Từng trang từng trang ghi chép này, khinh miệt tuyên cáo thành quả chiến thắng của nam đinh Mạnh gia, nhưng không một chữ nào nhắc đến những nữ nhi Mạnh gia đã c.h.ế.t vì điều đó.

Họ từ khi sinh ra đã rơi vào cái mâm, trở thành con cừu chờ làm thịt. Mỗi chút tình thân đến từ cha huynh, đều chỉ để khiến họ tuyệt vọng hơn sau này khi biết được sự thật, từ đó từ bỏ sinh mạng.

Họ vốn có thể sống rực rỡ chói mắt, mở ra một cục diện mới cho nữ t.ử thiên hạ. Nhưng chỉ vì một câu nói: Thiên Đạo không xét rõ.

Thiên Đạo không xét rõ, nên mới ban Thần Ban xuống người nữ tử. Để chỉnh lại Thiên Đạo, dù g.i.ế.c tỷ muội và nữ nhi thân sinh, cũng là điều hiển nhiên.

Nhưng dựa vào cái gì mà không thể là Thiên Đạo vốn dĩ hướng về chúng ta nữ tử?

Thiên Đạo không hề không xét rõ. Là bọn họ dám một tay che trời.

Cùng với ý nghĩ này hiện ra, dường như có một đám mây mù bị gạt đi trong đầu ta. Một thế giới khác dần dần hiện rõ, ta nhìn thấu ý định ban đầu của Thiên Đạo.

Ánh sáng màu đỏ xẹt qua trong óc. Bức tranh cuộc đời của tất cả nữ t.ử thức tỉnh trong tộc Mạnh thị từ từ mở ra trước mắt ta.

Không chỉ là quá khứ. Mà còn có tương lai.

Thần Ban… giáng lâm.

10.

Đêm này, Mạnh gia xảy ra vài chuyện lớn.

Trưởng tỷ mất tích. Ta bị phát hiện ngất xỉu ở hậu hoa viên. Thất đệ Mạnh Dụ đụng phải một bóng đen, sau khi kinh sợ quá độ liền không nói được lời nào.

Lúc ta mở mắt, mẫu thân đang khóc lóc om sòm, đòi báo quan tìm kiếm Trưởng tỷ.

Trạm Én Đêm

Phụ thân vung tay tát một cái: "Báo quan gì mà báo? Ngươi muốn làm ầm lên cho mọi người đều biết, để bên ngoài biết nữ nhi Mạnh gia chúng ta bị kẻ trộm bắt cóc sao?"