Sau đó, Mạnh gia không hề kể công, quy tất cả sự việc là do lòng dân hướng về Thiên t.ử và sự liệu trước của Châu mục. Hành động này không chỉ được Thiên t.ử hết sức vui lòng, mà còn khiến Mạnh gia trở thành thương gia có lương tâm trong lòng bách tính thiên hạ. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, bản đồ kinh doanh Mạnh gia mở rộng gấp mấy lần.
Đêm Giao thừa, Thiên t.ử ban tiệc đồng hoan trong cung, quan viên các châu ngồi chung bàn. Nhưng lại có một bàn, dành riêng cho Mạnh gia.
Những người ngồi đều là nam nhi.
15.
Bữa tiệc Giao thừa này, nam nhi Mạnh gia làm rạng danh tột cùng. Tuy nhiên lại xảy ra một chuyện mà tất cả mọi người không lường trước được.
Nửa tháng sau, đoàn người Mạnh gia trở về từ Kinh thành, nữ quyến cố ý ra cổng lớn đón tiếp.
Tất cả nam nhân xuống xe ngựa với vẻ mặt âm trầm. Đặc biệt là lhụ thân, sắc mặt đen đến mức gần như có thể vắt ra mực nước.
Mẫu thân rụt rè hỏi đã xảy ra chuyện gì, sợ rằng họ bị Thiên t.ử quở trách trong cung.
Chỉ thấy phụ thân cười lạnh một tiếng: "Mạnh gia chúng ta gặp vận, sắp xuất hiện người quyền quý rồi."
Giờ mới biết, vào cuối tiệc Giao thừa hôm đó, Châu mục đột nhiên tiến cử với Thiên tử, khen ngợi Mạnh gia sáng suốt, đối với nữ nhi cũng dụng tâm bồi dưỡng, ai nấy đều biết đọc biết viết, thông thạo văn chương. Thiên t.ử nghe vậy, không khỏi trầm trồ.
Lại nghe nói ta vừa qua Tết Nguyên Đán là đến tuổi bàn chuyện hôn sự, liền tiện tay chỉ vào Tế tửu Quốc T.ử Giám - Tạ Lệnh Viễn: "Tạ khanh, ta biết nhà ngươi có một tiểu t.ử rất đau đầu, để Tam tiểu thư Mạnh gia thay ngươi quản giáo một chút thì sao?" Đây là có ý muốn nâng vị thế Mạnh gia lên một chút.
Thiên t.ử đã phát lời, ai dám nói không? Tạ Tế tửu quỳ xuống tạ ơn ngay tại chỗ.
Cú tạ ơn này, cũng đặt phụ thân ta vào thế khó.
Dù nói Thiên t.ử không có minh chỉ ban hôn, nhưng lời Vua không thể đổi, bách quan đều là chứng nhân, bên phía Tạ gia chắc chắn không dám tìm thông gia khác, ắt hẳn sẽ sớm đến cầu thân.
"Kế sách trước mắt, chỉ có để A Âm giả bệnh, kéo dài được chừng nào hay chừng đó. Tạ Lệnh Viễn được trọng dụng sâu sắc, chắc Tế tửu cũng không nỡ để nhi t.ử hắn cưới một thương nữ bệnh tật thập t.ử nhất sinh đúng không?"
"Đợi sóng gió qua đi, không ai nhắc đến nữa, chuyện này tự nhiên sẽ chìm vào quên lãng." Phụ thân triệu tập cả nhà, giải thích nguyên nhân kết quả một hồi, liền trực tiếp tuyên bố quyết định của ông ta.
Mẫu thân vô cùng không hiểu: "Tạ gia là danh gia thư hương, thanh quý nhân gia. Thương nhân hèn mọn như chúng ta, ngày thường muốn trèo cũng không tới, giờ Thiên t.ử mở lời, cầu còn không được, vì sao không chịu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trạm Én Đêm
Phụ thân giận dữ nói: "Nàng cũng biết không trèo nổi, cớ gì còn muốn trèo? Chẳng phải khiến thiên hạ chê cười chúng ta sao?"
"Họ thích cười thì cứ để họ cười, chỉ cần A Âm gả được người tốt, quan trọng hơn tất cả." Mẫu thân cố chấp mở lời: "Chẳng phải chàng đã hứa với thiếp, sẽ tìm cho A Âm một hôn sự tốt nhất sao? Giờ Tạ gia ngay trước mắt chính là tốt nhất, rốt cuộc chàng bị làm sao vậy?"
"Dù sao ta nói không được là không được! Những danh gia thư hương đó quy củ nghiêm ngặt, từ trước đến nay coi thường xuất thân thương nhân, A Âm nếu gả qua, chính là nhảy vào hố lửa, phụ thân như ta tuyệt đối không thể đồng ý."
"Chàng nói bậy, nếu gia đình người đọc sách không tốt, vậy tại sao nữ nhi Mạnh gia chúng ta, ai nấy đều phải đi học?"
"Ngươi..."
Ta chưa từng thấy mẫu thân tranh cãi với phụ thân như vậy, mặt đỏ tía tai, không chịu nhượng bộ nửa bước.
Trước đây luôn là phụ thân giữ ý kiến, Người chọn thỏa hiệp. Nhưng lần này khác.
Tạ gia là thanh quý danh tiếng, nếu ta có thể gả qua, nhân sinh từ nay sẽ khác. Mẫu thân không đọc nhiều sách, cũng không hiểu đạo lý gì lớn lao, thậm chí sau khi Trưởng tỷ xảy ra chuyện đã chọn từ bỏ, dĩ hòa vi quý (chọn yên ổn). Nhưng ta biết, Người có bản năng của một người làm mẫu thân dưới gầm trời này - Bảo vệ hài t.ử của mình.
16.
Ngay lúc trên sảnh hỗn loạn, bảy mồm tám lưỡi phát biểu ý kiến của mình, giọng nói phụ thân đột nhiên xuyên qua đám đông, hướng về ta cất lời.
"A Âm, con nói xem? Con muốn trèo cao Tạ gia này, gả đến Kinh thành không?" Khi hỏi câu này, ánh mắt ông ta sắc bén, khóe miệng có sự bực tức khó nhận ra.
Nữ t.ử Mạnh gia từ nhỏ đã được dạy dỗ, không được tham vọng viển vông, bám víu quyền quý. Đây là đạo lý trong sách Thánh hiền, ta từng cũng tưởng chỉ là đạo lý trong sách Thánh hiền. Cho đến ngày Trưởng tỷ qua đời, ta mới hiểu, đây là để nữ t.ử Mạnh gia vĩnh viễn không thể bước ra khỏi phạm vi kiểm soát của họ.
Không tham vọng viển vông, mới có thể nhảy vào hố lửa họ sắp đặt.
Không bám víu quyền quý, chịu uất ức mới có chỗ dựa tìm nhà mẹ làm chủ, chứ không phải nhẫn nhịn nuốt giận.
Dựa vào những đạo lý này, họ buộc chặt nữ nhi đã xuất giá với Mạnh gia, cho dù thức tỉnh, cũng sẽ lập tức quay về Mạnh gia. Đây mới là nguyên nhân thật sự họ không muốn kết thân với Tạ gia.
Bởi vì Tạ gia không phải hố lửa, Kinh thành lại cách xa ngàn dặm. Một khi ta gả đi, chính là chim sổ lồng, khó bề kiểm soát.
Nhưng đây lại là cơ hội duy nhất của ta. Trở thành nữ quyến quan gia, có chỗ dựa là Tạ gia và Thiên tử, ngày sau ta mới có khả năng cứu những người khác ra ngoài.
"Ta muốn gả, ta quyết định gả."