Ta là đích nữ Thẩm gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng chốn thôn dã.
Sau khi hồi kinh, muội muội thường xuyên ức h.i.ế.p ta, mọi người đều một mực bênh che cho nàng ta.
Nhưng bọn họ nào hay, ta vốn là một kẻ bị điên.
Ta liền đi hành thích Thái tử.
「Đến đây! Mãn môn sao trảm Thẩm gia ta đi!」
Thái tử: "......"
「Thật muốn chửi thề.」
1
Ta tên Thẩm Tri Ý, vốn là đích trưởng nữ Thẩm gia, mẫu thân khi sinh ta khó sinh mà qua đời. Năm kế tiếp, phụ thân liền cưới kế mẫu về.
Vị tân thái thái kia nhập phủ chưa đầy hai tháng, liền lâm bệnh nặng không thể rời giường, bèn tìm đến cao tăng Đại Minh Tự nơi thành Nam để hỏi, lại nghe lời ngài ấy phán rằng do bát tự của ta quá cứng, khắc mẫu.
Phụ thân giận dữ, mắng ta khắc c.h.ế.t sinh mẫu, nay còn muốn hại kế mẫu, lập tức phái người đưa ta đến trang viên nơi thôn dã.
Cũng thật kỳ lạ, ta vừa rời đi, bệnh tình của kế mẫu liền thuyên giảm không cần thuốc men. Ta ở lại thôn dã ròng rã mười lăm năm. Mãi cho đến khi ta đến tuổi cập kê, phụ thân mới phái người nghênh đón ta hồi kinh.
Ngày đầu tiên ta hồi kinh, kế mẫu và muội muội đã muốn dằn mặt ta một phen.
Muội muội khuê danh Thẩm Bảo Châu, nhỏ hơn ta hai tuổi, ả ta nép mình bên cạnh kế mẫu, tay bưng một bát huyết khuyển đen ngòm, cười với vẻ mặt xảo trá.
「Tỷ tỷ, chốn thôn dã đó tà khí nặng nề, bát tự của tỷ tỷ lại chẳng tốt lành gì, Tuệ Năng đại sư bảo rằng phải trừ tà cho tỷ tỷ trước đã.」
Dứt lời liền hất mạnh bát máu, cả bát huyết khuyển đều đổ ập lên người ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, ta mặt mày hung tợn giang rộng hai tay.
「Gào——」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thanh âm trầm thấp tựa hung thú, khiến kế mẫu và muội muội đều kinh hãi rùng mình.
Ngay sau đó, ta liền phóng nhanh như tên b.ắ.n xông lên phía trước, tay tả túm chặt lấy búi tóc của kế mẫu, liên tiếp giáng cho mụ ta mười mấy bạt tai như trời giáng.
Thẩm Bảo Châu thét lên một tiếng nhào tới, ta một cước đá thẳng vào bộ n.g.ự.c ả. Bọn nô bộc bên cạnh đều ngây dại cả ra, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, vội vàng xông lên định kéo chúng ta ra.
Ta ở chốn thôn dã chịu bao ngược đãi, từ nhỏ đã phải làm việc đồng áng, nếu không làm việc, ngay cả cơm cũng chẳng có mà ăn.
Ta sức lực khoẻ vô cùng, động tác lại nhanh nhẹn, một hồi tránh né thoăn thoắt tránh được mọi người. Đợi đến khi đám phụ nhân kia rốt cuộc cũng kéo được ta ra, khuôn mặt của kế mẫu đã sưng vù như đầu heo, Thẩm Bảo Châu cũng tóc tai rũ rượi, rối bù như mụ đàn bà điên.
Kế mẫu ôm n//gực khóc rống lên.
「Nghịch tặc tạo phản rồi! Trói nghiệt súc này lại cho ta, loạn côn đánh chếc!」
Bọn nô tài xông tới bắt ta, ta vừa khản giọng thét lên, vừa chạy quanh phòng.
「Giếc người rồi! Lương Quyên Ngọc mưu sát đích nữ nguyên phối đây—— Mọi người mau đến xem đi]
Đang lúc náo loạn om sòm thì phụ thân ta hồi phủ.
Ông ta thấy vậy liền giận dữ, sai hạ nhân giữ chặt ta, thẳng tay đ//ánh cho một trận nên thân.
Ta không hề yếu thế, trừng mắt nhìn ông ta.
「Nếu phụ thân có bản lĩnh thì đánh chếc ta đi!」
Ta biết, ông ta không dám.
Ngoại tổ phụ của ta là võ tướng trấn giữ biên quan, mấy vị cữu cữu đều đóng quân nơi biên ải. Mặc dù ta bị ném đến chốn thôn dã, bọn họ cũng chưa từng hỏi han đến. Nhưng nếu như ta chếc, đó lại là một sự tình khác. Vì thể diện của gia tộc, bọn họ nhất định sẽ tìm đến đòi lại công đạo.
Quả nhiên, phụ thân tức đến mức hất mạnh tay áo.
「Đưa nghiệt tử này đến sài phòng!」
......