6
Ta cũng không biết Thái tử đã nói những gì với phụ thân ta, mà ông ta chỉ đứng ở ngoài cửa dặn dò ta vài câu, bảo ta phải nghe lời, không được mạo phạm quý nhân, rồi rất nhanh liền rời đi.
Ta khẽ cười lạnh một tiếng.
Kẻ này vì tiền đồ, mà ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi, một cô nương còn chưa xuất giá cứ như vậy mà không rõ không minh ở lại trong phủ Thái tử, nghe cái giọng điệu kia của ông ta xem ra ngược lại còn có vẻ rất vui mừng.
Thái tử sai người áp giải ta đến một gian mật thất, thong dong tựa người vào ghế.
「Nói đi, ai đã phái ngươi đến đây.」
Ta ngẩng đầu nhìn quanh, trên vách tường của gian mật thất này, lại treo đầy những dụng cụ tra tấn đáng sợ. Còn có mấy tên thị vệ đứng ở bên cạnh, một người ngồi trên ghế, tay cầm bút mực, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn ta, bộ dạng kia xem ra là muốn ghi chép lại lời khai của ta.
「Thẩm Tri Ý, ta có cả trăm ngàn cách để khiến ngươi phải mở miệng.」
Thái tử khẽ nhếch cằm, một trong số các thị vệ tiến lên lấy xuống một chiếc roi da đang treo trên tường. Ta thật không ngờ, Thái tử nhìn có vẻ ôn văn nhã nhặn mà cũng lại là một kẻ biến thái.
Uy h.i.ế.p ta sao? Hừ, ngài tưởng ta lớn lên bằng bị dọa à?
Ta ưỡn thẳng cổ.
「Dù ta có c.h.ế.t ta cũng sẽ không nói cho ngài biết đâu, nếu g.i.ế.c được ngài, thì Thẩm gia ta chính là đại công thần của Nhị hoàng tử.」
Tất cả mọi người: "......"
Thái tử cạn lời nhìn ta một cái.
「Nhị hoàng tử đã mất sớm từ năm mười tuổi rồi.」
Cái gì? Ta lầm rồi sao? Đáng ghét thật đấy, những tin tức mà ta nghe được ở rạp hát hôm qua lại là tin vịt.
Nhưng cũng không hề gì, không thành vấn đề, chuyện tạo phản loại này chỉ cần bắt gió bắt bóng là có thể hại c.h.ế.t được người ta.
Ta tiếp tục giữ thái độ ngạo mạn.
「À, đúng đúng đúng, chính là hắn đấy, hắn đã c.h.ế.t rồi báo mộng cho Thẩm gia ta.」
Thái tử ngẩn người ra, khẽ bật cười, hắn chậm rãi đứng dậy, bước tới dùng ngón tay nâng cằm ta lên.
Mày mắt hắn thon dài, nhàn nhạt như núi xa, lúc này mang theo vẻ hứng thú như mèo vờn chuột.
「Ngươi đối với Thẩm gia quả thật trung thành tuyệt đối. Bao năm dưỡng ngươi nơi thôn dã, vừa hồi phủ liền cam tâm vì chúng ra sức, liều mình.」
「Bất quá, ngươi cứ yên tâm. Ta vốn rộng lượng, chỉ cần ngươi thành thật khai báo, tội trạng của ngươi, sẽ không liên lụy đến người nhà.」
Cái gì? Tội không liên lụy người nhà? Đây chính là tạo phản! Trong tuồng chèo xưa nay diễn, tạo phản là tru di cửu tộc, mãn môn sao trảm còn là nhẹ.
Cái thứ thái tử chó má này, đầu óc có bệnh chăng?
Ta nhất thời nóng nảy.
「Ngươi có chút lòng trắc ẩn nào không? Người một nhà phải có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu chứ, ngươi…」
Lời ra khỏi miệng, thấy vẻ mặt đã hiểu rõ của thái tử, ta hối hận ngậm miệng.
Đáng ghét, dường như bị hắn đoán trúng tâm tư rồi.
「Thẩm Thư Yến rốt cuộc đã làm gì, khiến ngươi hận hắn đến mức ngọc đá muốn cùng tan?」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử vừa kinh ngạc, vừa hiếu kỳ, hứng thú vòng quanh ta, tựa như đang thưởng lãm vật gì mới lạ.
「Thôi được, ngươi đến thư phòng của hắn, tìm giúp ta một vật. Ta sẽ giúp ngươi thu thập hắn, thấy sao?」
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
「Ta dựa vào gì mà tin ngươi? Ngươi vì sao phải giúp ta?」
「Ngươi không có lựa chọn.」
Thái tử phất tay, hai tên thị vệ lập tức kéo ta ra ngoài. Lúc bước khỏi mật thất, ta quay đầu lại nhìn, thấy hắn đang nghịch chiếc roi da, vung mạnh về phía con ruồi lượn lờ đằng xa.
Không biết có trúng hay không, nhưng rất có phong thái cao thủ võ lâm.
Ta trở về Thẩm phủ khi hoa đăng mới lên.
Một vầng trăng sáng treo cao, chiếu xuống con phố lớn như mặt nước. Trên hành lang trước cửa phòng khách, treo rất nhiều đèn lồng thủy tinh, điểm điểm như những đóa hoa bạc, cơn sóng tuyết. Cách tấm màn cửa, thỉnh thoảng có tiếng nói cười vui vẻ truyền đến, mang theo một mùi cơm canh thơm lừng xộc vào mũi.
Ta khịt khịt mũi, bụng ta phát ra một tiếng động lớn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Náo nhiệt là của bọn họ, ta không có gì cả.
Nhưng không sao, các ngươi rất nhanh sẽ giống ta thôi.
Đến lúc đó, cả nhà đề huề cùng bị chặt đầu, bảo đảm một hàng đầu lâu còn đẹp mắt hơn cả những chiếc đèn lồng treo này.
Ta mang theo một thân hàn khí, vén màn cửa bước vào phòng khách, tiếng cười nói trong nhà trong nháy mắt nghẹn lại.
「Tri Ý, sao giờ con mới trở về.」
Phụ thân bước nhanh hai bước, nhíu mày đánh giá ta, muốn nói lại thôi.
「Con và Thái tử——」
Ta hất tóc một cái.
「Ngủ rồi.」