À, giám thị ta đây mà, nhưng mà dù sao cũng đã thành công bước đầu rồi, sau này tùy tiện tìm cái cớ đưa nàng đi là được.
Phụ thân hiệu suất rất cao, ngày thứ hai ta vừa thức dậy, tiên sinh mời đến đã chờ sẵn trong thư phòng rồi.
Vị tiên sinh này rất trẻ, dáng người cao thẳng, mặc một bộ trường sam vải màu xanh, lúc cười lên gò má trái còn có một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, một bộ dáng người quân tử phong thái. Thư Mặc lập tức đỏ mặt.
「Vãn sinh là Cố Tu Hòa, gia phụ thân thể không khỏe, mấy ngày này liền do vãn sinh thay cha thụ khóa.」
Ta thành thật gật đầu.
「Ra mắt Cố tiên sinh.」
Mấy ngày tiếp theo, dưới sự giám sát chặt chẽ của Thư Mặc, ta cực kỳ ngoan ngoãn, mỗi ngày đọc sách luyện chữ, thái độ đoan chính đến mức không thể bắt bẻ nửa điểm sai.
Phụ thân cũng rất hài lòng.
「Không tệ, đọc sách vài ngày, cách hành xử văn nhã hơn nhiều rồi.」
Thư Mặc thấy ta thành thật, cũng thả lỏng cảnh giác đối với ta, rốt cuộc, hôm nay ta tìm được một cái cớ, thành công điều nàng đi.
Ta nằm bò trên bệ cửa sổ, nhìn bóng lưng Thư Mặc rẽ ra khỏi rừng trúc, hướng về sau phất phất tay.
「Được rồi, đừng giả vờ nữa, mau tìm đồ đi.」
Thư Mặc vừa đi, Cố Tu Hòa lập tức sầm mặt xuống, thái độ lạnh như băng.
「Tìm cái gì? Không phải đã nói rồi sao, pho Mã đạp phi yến kia mới là mấu chốt.」
Nói xong, hắn đi tới, vươn tay bẻ con ngựa đồng kia một cái. Ngựa đồng lách cách chuyển động, lộ ra bên dưới một đống bụi bặm.
Cố Tu Hòa: 「...」
Ta hắc hắc cười: 「Xem ngươi tài giỏi chưa kìa, người dưới tay Thái tử cũng chẳng lợi hại gì lắm nhỉ, thông tin mấu chốt cũng có thể làm sai.」
Không sai, Cố Tu Hòa là do Thái tử phái tới, dựa theo giao hẹn trước đó, ta tìm được đồ vật giao cho Cố Tu Hòa, hắn tự nhiên sẽ mang đồ vật ra ngoài đưa cho Thái tử.
Nhưng mà khổ lực không dùng thì uổng, hắn ta đã ở đây rồi, lẽ nào lại để ta một mình làm việc.
Cố Tu Hòa vẫn còn vùi đầu nghiên cứu pho ngựa đồng kia, ta đã bắt đầu bận rộn khắp nơi tìm kiếm đồ vật khác.
Dựa theo Thái tử nói, trong thư phòng có một gian mật thất, trong mật thất tàng trữ thứ đủ sức khiến Thẩm phủ bị mãn môn sao trảm mấy lần.
Mãn môn sao trảm đấy à, một a hoàn tiểu tư cũng không buông tha.
Ta hăng hái mười phần, xắn tay áo lên, nhảy nhót khắp nơi.
Rốt cuộc, ta xoay chuyển một cái bình hoa ở góc tường, bức tường bên phải phát ra một tràng âm thanh "kaka", tủ sách chuyển động, lộ ra một lối đi tối đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta và Cố Tu Hòa nhìn nhau một cái.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
「Tìm thấy rồi!」
Hai người chúng ta đi đến bên cạnh lối đi, đang định đi vào xem thử, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh hãi.
「Hai người các ngươi đang làm cái gì!」
Thẩm Bảo Châu vịn khung cửa nhìn hai người chúng ta, vẻ mặt đầy tức giận.
「Được lắm, gian phu dâm phụ!」
Cố Tu Hòa đứng bên cạnh lối đi, mặt đầy căng thẳng.
「Làm sao bây giờ?」
Không phải chứ, ngươi làm việc cho Thái tử đấy à, tâm lý tố chất kém thế này sao?
Thẩm Bảo Châu đã đi vào rồi, ngạo nghễ ngẩng cằm lên.
「Hừ, Thẩm Tri Ý, ngươi lại có thể cùng tiên sinh của mình quan hệ mập mờ, ta xem ngươi giải thích với Thái tử thế nào!」
Ta đi qua đóng cửa sổ cửa ra vào thư phòng, tiện tay nâng một cái bình hoa lên, hướng về Cố Tu Hòa ra hiệu bằng mắt.
「Giết nàng ta.」
Cố Tu Hòa: 「Hả?」
「Ta nói g.i.ế.c nàng ta, đem t.h.i t.h.ể nàng ta ném vào trong mật thất.」
Cố Tu Hòa kinh hãi lớn tiếng: 「Cái gì? Không phải nói chỉ để vãn sinh tới lấy đồ sao, nhưng đâu có bảo vãn sinh g.i.ế.c người! Huống hồ đợi Thẩm đại nhân kia trở về, vào mật thất, phát hiện ra rồi làm sao?」
Ta không kiên nhẫn nói: 「Dù sao thì sắp mãn môn sao trảm rồi, có khác gì một hai ngày đâu? Trước hết đem nàng ta làm cho chết, ngươi cầm đồ rồi đi luôn, ngày mai để Thái tử tới g.i.ế.c cả nhà chúng ta, chuyện sảng khoái biết bao.」
Cố Tu Hòa trầm mặc, Thẩm Bảo Châu hơi hơi hiểu ra, hoảng loạn nắm chặt vạt váy của mình.
「Thẩm Tri Ý ngươi có ý gì, vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu sao? Ngươi đừng làm bậy đấy, ta sẽ kêu lên đấy, ta——」
Còn chưa đợi Thẩm Bảo Châu kêu thành tiếng, ta giơ bình hoa lên đánh vào đầu nàng ta một cái, nàng ta trợn trắng mắt, mềm nhũn ngã xuống đất.
Ta một tay túm lấy cổ áo nàng ta, kéo nàng ta vào trong mật thất.
「Giúp một tay đi chứ, đứng ngây ra đấy làm cái gì?」
Cố Tu Hòa lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, không biết đang nghĩ cái gì.
Đồ vô dụng.
Ta chỉ có thể một mình kéo Thẩm Bảo Châu vào trong mật thất, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười khe khẽ của Thư Mặc.