Hôn sự của Lâm Vãn và Dạ Huyền Thần được định đoạt, tin tức truyền đến phủ Thừa tướng, Liễu thị và Lâm Nhu tức giận đến suýt ngất. Họ không ngờ, đích nữ phế vật mà họ chà đạp dưới chân, lại sắp gả cho Chiến thần Vương gia quyền lực ngút trời!
Nhưng họ không dám có bất kỳ ý kiến nào, chỉ có thể ngoan ngoãn chuẩn bị đồ cưới, sợ đắc tội với Dạ Vương phủ.
Ngay trước đêm hôn lễ, Lâm Vãn đang sắp xếp di vật của mẹ, đột nhiên phát hiện một ngăn kéo bí mật, bên trong có một bức thư và một miếng ngọc bội.
Bức thư là do mẹ Tô Uyển viết, chữ viết thanh tú, nhưng lại mang theo một chút run rẩy. Trong thư viết, Tô Uyển không phải mất do rối loạn sau sinh, mà là bị Liễu thị hạ độc mà chết!
Năm đó, Liễu thị ghen tị với gia thế và sự sủng ái của Tô Uyển, bèn mua chuộc người hầu trong phủ, hạ một loại độc mãn tính vào thuốc bổ của Tô Uyển, khiến bà ngày càng yếu đi, cuối cùng ra đi.
Còn miếng ngọc bội kia, lại là di vật của mẹ Dạ Huyền Thần! Tô Uyển viết trong thư, bà và mẹ của Dạ Huyền Thần là bạn thân, miếng ngọc bội này là minh chứng cho tình bạn của họ. Trước khi mất, Tô Uyển từng nhờ người đưa ngọc bội cho Dạ Huyền Thần, nhưng không hiểu sao, lại chưa bao giờ đến tay hắn.
Lâm Vãn cầm bức thư và miếng ngọc bội, toàn thân lạnh toát. Hóa ra cái chết của mẹ, là do Liễu thị một tay lên kế hoạch! Cô cứ tưởng Liễu thị chỉ là cay nghiệt, không ngờ lại độc ác đến vậy!
Cô lập tức đi tìm Dạ Huyền Thần, đưa bức thư và miếng ngọc bội cho hắn. Dạ Huyền Thần đọc xong thư, rồi nhìn thấy miếng ngọc bội quen thuộc, trong mắt lửa giận bốc lên: "Liễu thị!"
Hắn lập tức ra lệnh, điều tra lại nguyên nhân cái chết của Tô Uyển năm xưa. Rất nhanh, người hầu bị Liễu thị mua chuộc năm đó đã được tìm thấy. Dưới sức ép của Dạ Huyền Thần, người đó nhanh chóng khai ra, thừa nhận là Liễu thị đã sai hắn hạ độc vào thuốc bổ của Tô Uyển.
Sự thật đã được làm sáng tỏ! Lâm Vãn tức giận đến run rẩy cả người, Dạ Huyền Thần ôm chặt cô, trong mắt tràn đầy sự xót xa và phẫn nộ.
"Vãn Vãn, đừng sợ, có bổn vương ở đây, nhất định sẽ báo thù cho mẹ nàng!" Hắn trầm giọng nói.
Ngày cưới, vốn nên là một ngày vui, nhưng phủ Thừa tướng lại bao trùm trong một bầu không khí u ám. Lâm Vãn mặc bộ hỉ phục lộng lẫy, ngồi trong kiệu hoa với vẻ mặt không biểu cảm. Khi kiệu hoa đi ngang qua chính sảnh phủ Thừa tướng, cô cho người dừng lại.
Cô bước xuống kiệu hoa, đi thẳng vào chính sảnh, Liễu thị và Lâm Nhu đều ở đó, sắc mặt tái mét. Lâm Hoành Chí cũng đến, nhìn thấy Lâm Vãn, muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm cho chùn bước.
"Liễu thị," giọng Lâm Vãn lạnh lùng, "ngươi có biết tội không?"
Liễu thị sợ hãi quỳ xuống đất: "Tôi... tôi không biết..."
"Không biết?" Lâm Vãn cười lạnh một tiếng, ném lời khai của người hầu ra trước mặt bà ta, "Hãy xem đi! Đây chính là bằng chứng năm xưa ngươi đã hại chết mẹ ta!" Liễu thị nhặt lời khai lên, đọc xong, mặt như tro tàn.
"Không! Không phải tôi! Là hắn nói bậy!" Liễu thị vẫn còn ngoan cố cãi lại.
Dạ Huyền Thần đi vào, ánh mắt sắc như dao: "Liễu thị, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn muốn cãi?" Hắn phất tay, thị vệ lập tức tiến lên, trói Liễu thị lại.
"Giải đi, tống vào thiên lao, chờ xử lý!" Dạ Huyền Thần trầm giọng nói.
Lâm Nhu sợ hãi quỵ xuống đất, nhìn mẹ bị giải đi, mặt như tro tàn. Lâm Hoành Chí nhìn tất cả những điều này, sắc mặt tái nhợt, không nói được một lời nào. Ông ta biết, mình đã hoàn toàn mất đi đứa con gái này.
Lâm Vãn không thèm nhìn ông ta một cái, quay sang nói với Dạ Huyền Thần: "Vương gia, chúng ta đi thôi."
Dạ Huyền Thần gật đầu, nắm lấy tay cô, bước ra khỏi phủ Thừa tướng. Kể từ đó, phủ Thừa tướng không còn nhân vật Lâm Vãn nữa.
Cô không còn là đích nữ phế vật mặc cho người khác ức hiếp, mà là nương tử của Chiến thần Vương gia, là nữ vương nắm giữ vận mệnh của chính mình.