Lần nữa mở mắt, ta vẫn đang ở trong gác xép cũ kỹ.
Thư muội quỳ trên mặt đất, "bốp bốp bốp" tự tát chính mình hơn chục cái, đến khi hai má sưng đỏ mới dừng lại.
Lúc này, bên ngoài vừa hay vang lên tiếng bước chân.
Nàng ta nhếch mày, nở nụ cười đắc ý:
"Tỷ tỷ, ức h-iếp thứ muội, tỷ cứ chờ bị thân bại danh liệt đi!"
Nghe những lời quen thuộc ấy, hơi thở ta dần trở nên dồn dập, không thể tin được mình thực sự đã trọng sinh trở về ngay bữa tiệc sinh thần năm đó!
Kiếp trước chính vào ngày này, thứ muội luôn thân thiết với ta đã lừa ta vào căn gác bỏ hoang nhân lúc ta thay xiêm y.
Nàng ta tự tát sưng mặt mình, rồi lại vu oan ta khinh nhục nàng ta, sau đó sắp xếp sẵn người ập vào bắt quả tang, khiến ta mất sạch danh dự, chếc thê chếc thảm.
Không ngờ, ta lại có cơ hội làm lại từ đầu!
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ta nhìn chằm chằm vào nàng ta, toàn thân kích động đến mức run lên, trong lòng không nhịn được mà cảm thán — ông trời đúng là có mắt!
Thấy ta run rẩy, thứ muội tưởng ta sợ hãi, cười càng thêm kiêu ngạo:
"Sao vậy, tỷ tỷ? Món quà ta tặng tỷ nhân dịp sinh thần, tỷ có thích không?"
Giây tiếp theo, ngay khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của nàng ta —
Ta lập tức vớ lấy cây kéo bên cạnh, đ.â.m thẳng lên mặt nàng ta!
"A—!!!"
Trên gương mặt nàng ta xuất hiện một vết rạch dài, máo tươi chảy ròng ròng.
Nàng ta ôm mặt, thét lên thảm thiết, không thể tin được rằng một người xưa nay dịu dàng như ta lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
"M-áu! M-áu! Thịnh Mục Ninh, ngươi… ngươi điên rồi!"
Ta cầm cây kéo trong tay, bước từng bước về phía nàng ta:
"Đúng vậy, ta điên rồi! Chẳng phải ngươi đã nói ta ức h-iếp ngươi sao? Ngươi không phải muốn khiến ta thân bại danh liệt sao?"
"Thứ nữ chính là thứ nữ, ngay cả cách vu oan hãm hại cũng chỉ biết dùng mỗi trò bạt tai! Giờ ta sẽ dạy cho ngươi biết — đích nữ thực sự ức h-iếp người khác là như thế nào!"
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước, ta chếc vào ngày đại hôn của thứ muội.
Ngày đó vốn dĩ phải là hôn lễ của ta, nhưng vì bị thứ muội hãm hại, thanh danh của ta đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Vị hôn phu của ta, Thẩm Dự, đã tuyên bố ngay trước mặt mọi người:
"Nhà họ Thẩm là danh môn thế gia trăm năm, tuyệt đối không thể cưới một người phụ nữ độc ác chỉ biết ức h-iếp thứ muội của mình! Nhưng nể tình mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà Thẩm - Thịnh, hôn ước vẫn sẽ giữ nguyên, chỉ đổi tân nương thành vị thứ muội bị đích tỷ hãm hại kia. Nhà họ Thẩm có thể không để tâm đến chuyện đích thứ, nhưng tuyệt đối không thể để gia môn bị ô uế như vậy được!"
Lời vừa dứt, đám đông rối rít tán dương, khen ngợi nhà họ Thẩm đúng là danh môn thế gia.
Chỉ có ta, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, lao đến chất vấn hắn:
"Thẩm Dự, chúng ta thanh mai trúc mã hơn mười năm, chẳng nhẽ chàng không tin ta sao?"
Thẩm Dự lại hừ lạnh một tiếng:
"Chỉ e rằng biết người biết mặt mà không biết lòng. Ngày thường ngươi giả vờ đoan trang hiền thục, nhưng sau lưng lại ức h-iếp thứ muội, còn bị bắt ngay tại trận! Nhân phẩm thấp kém như vậy, nếu là nhà họ Thẩm ta, sớm đã dùng một dải lụa trắng để tự kết liễu, coi như giữ gìn gia phong trong sạch! Đâu thể để ngươi sống đến tận bây giờ, còn ra ngoài bêu xấu như thế này!"
Tim ta thắt lại, không thể ngờ người từng thề sống chếc không lấy ai ngoài ta lại có thể thốt ra những lời như thế.
Giữa những lời bàn tán xôn xao của mọi người, ta bủn rủn ngã quỵ.
Khi tỉnh lại, bên giường đã đặt sẵn một dải lụa trắng.
Thứ muội, Thịnh Liên Nhi, chậm rãi bước đến, trên người mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm do chính tay ta thêu.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi à? Làm ta đợi mãi. Giờ lành cũng qua rồi, nhưng không sao, hôm nay ta rất vui."
"Tỷ chưa biết nhỉ? Mẫu thân ta đã được nâng thành chính thất, mà ta cũng danh chính ngôn thuận lấy thân phận đích nữ mà xuất giá."
"Mà tất cả những điều này đều nhờ tỷ cả. Nếu không phải tỷ lúc nào cũng nói đích thứ như nhau, chuyện gì cũng mang ta theo, thì con gái của một th-iếp thất nghèo hèn như ta sao có cơ hội tiếp xúc với đại công tử nhà họ Thẩm chứ, lại càng không thể có tình cảm với nhau, khiến ta mang trong mình cốt nhục của huynh ấy, một bước lên trời mà gả vào Thẩm phủ với thân phận đích nữ."
Nói rồi, nàng ta vuốt ve bụng mình.
Ta tức đến mức không thốt nên lời, chỉ cảm thấy n.g.ự.c nghẹn lại, toàn thân run rẩy.
Ta mồ côi mẹ từ nhỏ, cũng không có huynh muội nào khác. Thịnh Liên Nhi là con của di nương, vì thế ta đối xử với nàng ta như tỷ muội ruột thịt của mình.
Không ngờ nàng ta chẳng những không biết ơn, mà còn tính kế hãm hại ta, muốn cướp đi tất cả những gì thuộc về ta.
Thấy dáng vẻ chật vật của ta, nàng ta cười vô cùng đắc ý:
"Tỷ tỷ không cần thế này đâu. Trong lòng Thẩm công tử vẫn có tỷ mà, chỉ tiếc nhà họ Thẩm gánh trên vai danh tiếng của danh môn thế gia, không thể cưới cả hai tỷ muội chúng ta. Mà nhà họ Thẩm cũng không thể chấp nhận chuyện Thẩm công tử hủy hôn với tỷ rồi lại cưới một thứ nữ như ta."
"Vậy nên chỉ có thể hy sinh tỷ thôi. Nhưng tỷ cũng đừng trách ta, có trách thì trách bản thân tỷ mắt mù, lòng dạ lại đơn thuần, còn ngây thơ cho rằng đích thứ không có sự khác biệt. Nếu không có sự khác biệt, vậy thì tại sao tỷ có thể gả cho Dự ca ca, còn ta thì phải lén lút như một con chuột chui rúc ở trong góc chứ?"