Edit: KT_Ver
___________
Ánh nắng Giang Thành giống như bộ âu phục được may đo riêng, kiểu dáng và đường cắt may đều tốt hơn Thụ Thành một chút, cây ngô đồng Pháp là vật trang trí của ánh nắng, bóng râm loang lổ mang theo vẻ đẹp của một quý cô yểu điệu với hương thơm thoang thoảng.
Tòa nhà trung tâm Giang Thành quanh năm tắm mình trong ánh nắng như vậy, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rộng lớn cũng toát lên vẻ lạnh lùng và sang trọng.
"Điện Thờ" phần hai đã được lên lịch, các diễn viên vào phòng thu để làm khâu hậu kỳ cuối cùng, như đã nói trước đó, công việc lồng tiếng của "Điện Thờ" được giao cho studio SC của Tô Xướng, Tô Xướng là người hướng dẫn thoại, đạo diễn lồng tiếng là Tiểu La Bốc của studio cô ấy.
"Được rồi, có thể xuất."
Tô Xướng nói khẽ vào micro, Nguyễn Nguyễn tháo tai nghe ra, tai bị chụp đến đỏ bừng, nàng vô thức xoa xoa, nghe kỹ thuật viên âm thanh cắt sơ qua, xóa những bản ghi âm bỏ đi.
Thi Nhiên ngồi trên ghế sofa bên cạnh, vắt chéo chân trả lời tin nhắn, Vu Chu chỉ vào màn hình máy tính: "Bản ghi âm vừa nói lúc nãy cũng giữ lại đi, cảm xúc dạt dào hơn, có lẽ họ có thể chọn để làm trailer."
"Được." Kỹ thuật viên âm thanh đánh dấu lại, đợi đến khi đóng gói gửi cho đoàn làm phim thì sẽ nhắc lại.
Thi Nhiên trả lời xong tin nhắn, ngẩng lên: "Ghi âm xong rồi à?"
Tô Xướng cúi đầu ấn bút bi, đánh dấu tick vào kịch bản, rồi lại kiểm tra lại lịch trình: "Ừm. Chung Ý hôm qua đã thu xong rồi, hai diễn viên chính là thu cuối cùng, các vai quần chúng cũng đã làm xong, nhưng tôi cần xác nhận lại với đoàn làm phim, nếu có tiếng ồn đường phố hoặc âm thanh hiện trường thu đồng thời, chúng tôi cũng có thể cho vào."
Trong phòng thu hơi ngột ngạt, Nguyễn Nguyễn buộc tóc lên, thấy Vu Chu thu hồi ánh mắt từ dưới màn hình máy tính: "Sáu giờ rồi, hay là, chúng ta đi ăn nhé?"
Thông thường, đối với các diễn viên đến lồng tiếng, đến giờ ăn lại gặp lúc đóng máy, đạo diễn lồng tiếng sẽ mời khách, nhưng cô ấy không chắc hai ngôi sao lớn có thời gian đi ăn cùng họ hay không.
Thi Nhiên nhìn Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn chớp mắt, nghiêng đầu đột nhiên cười: "Vừa hay."
"Nhà hàng mà buổi chiều hay đến đã nhắn tin cho trợ lý của tôi, nói là có cá ngừ vây xanh mới về, chất lượng rất tốt, mọi người có hứng thú không?"
"Cái này..." Vu Chu có chút do dự, vốn dĩ là cô ấy muốn mời.
"Hơn nữa, tôi vẫn luôn muốn mời cô, ừm, lần trước cô đã nhắn tin cho tôi." Nguyễn Nguyễn không nói nhiều, mím môi.
"Ồ," Vu Chu khá ngại ngùng, nhìn Tô Xướng, thấy cô ấy không có ý kiến, bèn nói, "Vậy, cảm ơn nhé."
Tô Xướng đưa lịch trình cho kỹ thuật viên âm thanh, rồi nhướng mày với cô ấy, kỹ thuật viên âm thanh nheo mắt thành một đường chỉ, vội vàng lắc đầu, Tô Xướng cười, khoanh tay đứng dậy khỏi bàn: "Vậy chúng ta đi thôi, Điểm Điểm có việc ở nhà."
Bốn người cầm quần áo và túi xách, cùng nhau đi ra ngoài, khi ấn thang máy, Nguyễn Nguyễn đột nhiên nói: "Mọi người có phiền không nếu tôi mời thêm hai người bạn nữa? Con cá ngừ đó hơi to." Nàng ra hiệu, mở nửa vòng tròn trước ngực.
Không biết tại sao, Vu Chu cảm thấy nàng thật đáng yêu, có thể là do nàng đã đóng vai "con gái" của cô ấy, nên vô thức bản năng làm mẹ lại dâng trào, bèn gật đầu lia lịa: "Được được được, cô cứ gọi đi."
Vu Chu đã nghĩ cá ngừ sẽ rất to, nhưng không ngờ lại to đến vậy, còn cao hơn nửa người, nằm béo ú trên thớt được đặt làm riêng, nhìn trông có phần đáng sợ.
Đáng sợ hơn là Nguyễn Nguyễn dường như đã bao trọn nhà hàng, sảnh lớn sang trọng không một bóng người, bên cạnh cá ngừ là bếp trưởng và phụ bếp, cùng vài người phục vụ mặc vest, đứng thành hai hàng, dùng cái đầu viết lách bay bổng của cô mà nói, nhìn cứ như đang tham dự đám tang.
Nhà hàng đã đặc biệt điều chỉnh cách bài trí cho họ, trước khán đài là chiếc bàn dài được bày biện tinh tế, khăn trải bàn màu trắng buông xuống yên tĩnh, phía trên là những chiếc ly rượu vang chân cao, ly sâm panh thon dài và đĩa cùng dao nĩa sạch sẽ như mới, trên đũa phát ra ánh sáng bạc mờ ảo, Vu Chu trước đây cũng từng thấy đũa cao cấp đặc biệt, nhưng không có cái nào trông đắt tiền như cái này, không giống bạc, giống như bạc và bạch ngọc kết hợp được khảm trên gỗ mun.
Người phục vụ kéo ghế ra, mời họ ngồi vào, Thi Nhiên nhìn quanh một lượt, bếp trưởng kiêm chủ nhà hàng là người Anh, đến chào hỏi cô và Nguyễn Nguyễn bằng cách hôn má, họ trò chuyện ngắn gọn vài câu, nhà hàng này có nhiều nhân vật của công chúng và người nổi tiếng lui tới, tính bảo mật rất tốt, nhân viên phục vụ cũng được đào tạo bài bản, sẽ không nói lung tung.
Nhân lúc Thi Nhiên trò chuyện với bếp trưởng, Vu Chu sờ sờ cổ tay Tô Xướng, nói nhỏ: "Con cá này to quá." Có lẽ khoảng hai ba trăm cân.
"Chỉ có mấy người chúng ta ăn thôi sao?"
Nguyễn Nguyễn tinh tế, lập tức nhận ra trong động tác Vu Chu khẽ cắn môi dưới, ẩn chứa sự lo lắng về việc sợ lãng phí.
Nàng ngừng động tác lau tay, suy nghĩ một chút: "Cá to hơn tôi tưởng tượng, mấy người chúng ta chắc chắn không ăn hết, chỗ này cách phòng thu không xa, mọi người có bạn tốt nào ở phòng thu không? Nếu tiện, thì đến đây cùng ăn nhé?"
Lời nàng nói rất chính xác, ám chỉ những người bạn làm công việc liên quan đến âm thanh, phải từng tiếp xúc với diễn viên, cũng phải rất thân thiết, nếu không mối quan hệ giữa nàng và Thi Nhiên có thể sẽ là một quả bom.
Vu Chu lập tức hiểu ý, trao cho nàng một ánh mắt yên tâm, rồi nhỏ giọng hỏi Tô Xướng: "Đạo diễn Bành có ở đó không?"
"Để chị hỏi xem." Tô Xướng cầm điện thoại lên.
Vài phút sau, cô ấy nói: "Cô ấy và cô Kỷ đều ở đó, lát nữa sẽ đến."
"Tuyệt quá," Vu Chu tiến lại gần bàn ăn, nhìn vào mắt Nguyễn Nguyễn một cách chân thành, "Đạo diễn Bành và cô Kỷ đều là những người rất đáng tin cậy, là bạn rất rất tốt của chúng tôi, quen biết Tô Xướng hơn mười năm rồi."
Nguyễn Nguyễn cười, khẽ "ừm" một tiếng, gật đầu.
Chưa đợi đến Bành Hướng Chi, hai người bạn mà Nguyễn Nguyễn mời đã đến trước, một người mặc chiếc váy dài nửa người rất nghệ thuật, trên cổ thon thả đeo choker, tóc búi củ tỏi, trông tươi tắn và sảng khoái, người kia là ngôi sao "tiểu hồ ly" Trần Phiêu Phiêu đang dần rút lui khỏi làng giải trí.
Cô ấy lê bước một cách uể oải, như thể chưa tỉnh ngủ.
Đào Tẩm bên cạnh đỡ eo cô ấy, lần thứ tám trăm sáu mươi ba nhắc nhở cô ấy đi đứng cho đàng hoàng.
"Chào mọi người." Đào Tẩm cười với Thi Nhiên, Nguyễn Nguyễn đưa tay ra với Trần Phiêu Phiêu, Trần Phiêu Phiêu uể oải đón lấy, mười ngón tay của hai người đan vào nhau trên không trung, lắc lư nhẹ nhàng.
"Đến lúc nào vậy?" Trần Phiêu Phiêu chậm rãi hỏi.
"Hôm qua, đến lồng tiếng." Nguyễn Nguyễn vén tóc mai, quay sang Vu Chu và Tô Xướng đối diện, "Đạo diễn lồng tiếng Tô Xướng và tác giả kiêm biên kịch Vu Chu của phim chúng tôi."
"Đào Tẩm, Tẩm trong ngâm mình." Tào Tẩm cười gật đầu.
Trần Phiêu Phiêu kéo tay Nguyễn Nguyễn vẫy vẫy, nhân tiện chào hỏi: "Trần Phiêu Phiêu, Phiêu trong phiêu phiêu."
Vu Chu bật cười, thấy họ rất hòa đồng, vội vàng nói: "Chào mọi người, chào mọi người, rất vui được gặp mọi người."
Tô Xướng ngồi bên cạnh, chào hỏi một cách lạnh lùng.
Nguyễn Nguyễn thấy họ đều đã ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện tự nhiên, bèn quay sang nhìn Thi Nhiên bên cạnh, cô đang vắt chéo chân, tay đặt trên bàn, ngón trỏ cong lên chống cằm, nhìn cá ngừ ngẩn người.
"Sao vậy?" Nguyễn Nguyễn ghé sát tai cô, khẽ hỏi, cũng không nói gì.
"Nó chết bao lâu rồi?" Thi Nhiên lạnh lùng nhìn mắt cá.
"Phụt." Nguyễn Nguyễn nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, nhẹ nhàng gãi khe tay. Khoảnh khắc này, tình yêu dường như có thể được miêu tả, chính là trước mắt có rất nhiều người, người nào cũng ưu tú hơn người kia, nhưng trong mắt Nguyễn Nguyễn, chỉ có Thi Nhiên là đặc biệt nhất, đáng yêu nhất.
Có lẽ Tô Xướng đối với Vu Chu, Đào Tẩm đối với Trần Phiêu Phiêu, cũng giống như vậy.