"Không sao đâu." Câu nói Nguyễn Nguyễn tự nhủ với bản thân nhiều nhất chính là "Không sao đâu."
Từ nhỏ đã bị bỏ rơi, ở nhà thím nóng đến nổi rôm sảy, nhưng bốn năm tuổi cũng có nhà mới rồi; bị đập đến mù mắt, bị lừa gạt, nhưng sau đó cũng khỏi rồi; không vào được trường tốt, nhưng cũng tìm được việc làm rồi; làm nữ phụ nhiều năm, cũng được diễn vai chính rồi.
Huống chi, nàng còn có Thi Nhiên, nếu tất cả những điều tốt đẹp là những ngôi sao, Thi Nhiên chính là ngôi sao sáng nhất. Nàng có được tình yêu của Thi Nhiên, điều này đủ để chứng minh, số phận đối với nàng rất ưu ái.
Đừng nghĩ đến những chuyện chưa xảy ra, chưa chắc đã có người lấy chuyện này ra thêu dệt, giống như những lời đồn đại mà Nguyễn Đống Lương nói với bạn bè, cũng thật sự chỉ dừng lại ở chuyện phiếm giữa hai người, chưa từng lan truyền lên mạng.
Là người của công chúng, sao có thể không bị người ta nói ra nói vào chứ? Không sao đâu.
Nguyễn Nguyễn cắn mấy miếng lê giòn ngọt, Tiểu Hắc nhảy nhót xung quanh, kêu "hừ hừ" với nàng, nàng cảm thấy khá hơn rồi.
Xoa bụng Tiểu Hắc một lúc, cầm điện thoại lên, lại không biết làm gì.
Ngô Mai mệt mỏi cả ngày, còn phải đi giúp nàng tiếp xúc với công việc sau này, cô ấy rất chân thành nói với Nguyễn Nguyễn, cảm thấy bộ phim cô ấy đóng nữ phụ có thể sẽ nổi tiếng, không nổi tiếng lắm thì cũng có thể làm cho mọi người quen mặt, hơn nữa còn là phim của đài trung ương, đến lúc đó có thể sẽ không tiện làm trợ lý cho Nguyễn Nguyễn nữa, cô ấy muốn nhân lúc này giúp Nguyễn Nguyễn làm nhiều việc hơn.
Ngoài ra cũng không có người bạn nào có thể nói chuyện được, nhiều năm nay nàng bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, liên hoan họp lớp cũng chẳng tham gia mấy. Bạn bè trong đoàn phim đều là từng giai đoạn, cùng nhau vất vả quay phim thì thân thiết đến mức lúc chia tay cũng muốn khóc, mỗi người chạy vài đoàn phim, gặp lại nhau đã là một hai năm sau rồi.
Rồi còn có Chung Ý và Tân Thần, nhưng họ không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Nguyễn Nguyễn, Chung Ý từ nhỏ sống trong nhung lụa, là đứa trẻ điển hình lớn lên trong tình yêu thương, còn Tân Thần dám bày ra cục diện lớn như vậy, chứng tỏ cảm giác xứng đáng rất cao, hơn nữa, Nguyễn Nguyễn không dám tìm cô ấy lắm, dù sao cũng là nhà sản xuất, giữa họ còn có quan hệ hợp tác.
Cuối cùng là Thi Nhiên. Là người Nguyễn Nguyễn muốn tìm nhất, cũng là người không muốn tìm nhất.
Nàng đã không làm một người bạn gái tốt như đã hứa với bản thân. Không ở bên cạnh đối phương nhiều, còn gây ra mấy chuyện lớn, đầu tiên là không nhớ rõ Hitchcock, sau đó lại vì tìm mèo mà không kìm chế được khóc ở vườn hoa, để lộ tạo hình suýt đắc tội với bên tạp chí, sau đó Thi Nhiên đưa nàng đi giải khuây, nàng lại nhân lúc Thi Nhiên không có ở đó, mua chiếc kính mắt với giá trên trời.
Nếu dư luận muốn nhấn chìm Nguyễn Nguyễn, thì càng có khả năng, cũng muốn cuốn trôi nền móng vững chắc của Thi Nhiên.
Nếu đứng ở góc độ của Thi Nhiên, nghệ sĩ này thật sự không khiến người ta bớt lo, nàng không nhận lấy "của cải trời ban", ngược lại còn làm đổ nước lênh láng khắp nơi.
Mà với tư cách là bạn gái, Nguyễn Nguyễn càng không cung cấp giá trị tình cảm cao bao nhiêu, thậm chí còn không bằng lúc chưa ở bên nhau.
Lúc đồng ý ở bên nhau nàng không do dự nhiều, bởi vì nạn có thể cảm nhận được, Thi Nhiên khi ở bên nàng rất vui vẻ, có thể khiến người mình thích vui vẻ, nàng cảm thấy bản thân rất có bản lĩnh.
Thế nhưng lúc này, ngay cả bản thân nàng cũng không vui nổi.
Nàng muốn đợi sau khi điều chỉnh tốt, sẽ yêu Thi Nhiên thật tốt, không thể coi cô ấy như thùng rác tình cảm.
Khi nào mới có thể qua được đây? Trong lòng có chút bất an mơ hồ, nàng nhìn con trỏ trong thanh tìm kiếm, rơi vào trạng thái bối rối.
Lý trí đang khuyên can, đừng tìm kiếm, cứ coi như không biết gì cả, yên tâm quay phim cho xong. Cảm xúc đang xúi giục, mày không muốn biết rốt cuộc lời nói của Nguyễn Đống Lương có bị tung lên mạng không à? Không muốn biết cơn bão dư luận này đã đến giai đoạn nào rồi à? Thật sự không quan tâm người khác nhìn mày thế nào à?
Có ai nói giúp mày không? Có ai đồng tình với mày không? Có ai hiểu mày không?
Có ai, yêu mày không?
Nguyễn Nguyễn siết chặt lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, mở khung tìm kiếm, bên trong có lịch sử tìm kiếm, cái đầu tiên chính là tên của nàng, nàng do dự một chút, ấn vào đó.
Cuối cùng nàng cũng biết tại sao đội ngũ không họp trong nhóm có nàng nữa, một mặt là vì chuyện cũng gần như qua rồi, không có mấy người quan tâm đến mấy lời tầm phào của một nghệ sĩ không nổi tiếng lắm, lại không có tác phẩm tiêu biểu.
Mặt khác, ở phần đuôi của dư luận, có lưỡi câu câu ra vết sẹo sâu nhất của Nguyễn Nguyễn.
Một bài đăng bóc phốt khá mơ hồ, đã qua tay mấy người, xem ra nguồn gốc ban đầu là ở khu bình luận của một nền tảng video nào đó.
"Bức ảnh bày sạp bán hàng này là thật, bố tôi quen bác cả của cô ta, hơn nữa đây không phải mẹ ruột của cô ta, là mẹ nuôi, bố mẹ cô ta không cần cô ta nữa, bố mẹ nuôi từ nhỏ đã nhận nuôi cô ta, đối xử với cô ta rất tốt, còn cho cô ta đi học, bác cả của cô ta nghe nói cô ta bỏ 50 vạn tham gia buổi đấu giá thì tức điên lên, nói bố mẹ còn mỗi tuần đi xe khách đường dài đi lấy hàng."
"Trời đất đồ vong ân bội nghĩa."
"Tại sao người tốt lại không được đền đáp xứng đáng…”
"Hơi buồn."
"Bố mẹ ruột của cô ta tại sao lại không cần cô ta vậy?"
"Nghe nói mẹ ruột của cô ta trước kia chính là loại con gái mê tiền, theo người giàu bỏ đi rồi."
Blogger lại trả lời. Khu bình luận bắt đầu thảo luận, con nuôi vẫn là nuôi không thân, hoặc bắt đầu tranh luận di truyền quan trọng hơn hay nuôi dưỡng sau này quan trọng hơn, lượng thảo luận không nhiều, nhưng chữ nào cũng như dao đâm vào tim. Tay Nguyễn Nguyễn gần như không còn cảm giác, nàng đặt điện thoại xuống, đầu lưỡi chạm vào vách trong khoang miệng, cảm thấy vòm miệng hơi tê, hơi ngứa, nàng theo bản năng dùng lưỡi quét đi quét lại, dùng cảm giác khó chịu nhẹ này để chứng minh mình là một người sống sờ sờ. Cuối cùng nàng cũng thừa nhận, dư luận mình dự đoán và dư luận phải đối mặt thật sự, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Trước kia nàng tưởng tượng về dư luận, giống như xem phim tận thế, cũng sẽ vì những cảnh tượng kinh hoàng trong đó mà lo lắng, mà căng thẳng, xem nhiều thêm vài bộ, cứ tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý rồi. Cho đến ngày tận thế ập đến, mới phát hiện, căn bản không biết thứ muốn lấy mạng mình là nước hay lửa, là băng hà hay dung nham.
Nó cũng không có cảnh quay chậm trong phim dành cho bạn, ngay cả nỗi buồn cũng không có thời gian khắc họa, bạn bình tĩnh mà bất lực nhìn tai họa ập đến, như thể đến chết cũng ung dung.
Những lời nói này không được lan truyền trên Weibo, không có tài khoản marketing vào cuộc, xem ra công ty đã cố gắng hết sức để dìm xuống, cũng có fan của nàng ở siêu thoại nói, đã liên lạc với nhân viên công ty, đang thu thập chứng cứ.
Còn có fan đăng người trong cuộc nói giúp Nguyễn Nguyễn, cô ấy khá tức giận. "Tôi là bạn học tiểu học của cô ấy, căn bản không phải như trên mạng nói. Bố mẹ cô ấy không sinh được, vì muốn có con nối dõi mới nhận nuôi cô ấy, sau khi nhận nuôi cô ấy thì sinh được con trai, không muốn quan tâm đến cô ấy nữa, được chưa... Bố cô ấy ra ngoài uống rượu, nói muốn trả lại, lại nói thôi không trả, còn có thể giúp việc nhà. Nhà họ coi cô ấy như người giúp việc rẻ mạt, có thể đối xử tốt với cô ấy thế nào? Nói có chút lương tâm được không." "À đúng rồi, lúc nhỏ cô ấy còn bị em trai đánh mù mắt, người nhà cô ấy cũng không đưa cô ấy đến bệnh viện, cả khối chúng tôi đều biết, cô ấy xin nghỉ rất lâu." Fan ở phía dưới nói, hóa ra là vậy, rất đau lòng cho cô ấy, và đăng đoạn này ra ngoài để phản bác.
Nhưng trong lòng Nguyễn Nguyễn lại ngổn ngang trăm mối. Hóa ra, rất nhiều người đều biết, lúc nhỏ nàng sống cuộc sống như thế nào, thái độ của bố mẹ nàng đối với nàng như thế nào, chỉ có bản thân nàng không biết.
Cái mà nàng cho là con gái ngoan ngoãn, có lẽ chỉ lừa được bản thân mình. Những người bạn học hòa thuận kia, đối với nàng là yêu thích, hay là thương hại đây?
Hóa ra, lúc nhỏ nàng thật sự từng bị mù, hơn nữa bị mù trong một khoảng thời gian rất dài. Nàng ngồi một mình nơi đầu hẻm, cho đến hôm nay, cũng chưa nhìn thấu chân tướng của cuộc đời.