Ánh trăng rất thấp, như thể lười leo lên cao, bóng tối rất sâu, như thể không muốn chiếu sáng.
Những người cô đơn có thể cảm nhận được cảm xúc của mặt trăng, Thi Nhiên là một trong số đó.
Phần lớn thời gian, mặt trăng không nói chuyện, nó im lặng như một bức tranh treo trang trí thế gian, nhưng thỉnh thoảng, mặt trăng cũng rất ồn ào, giống như máy ghi âm phát lại những âm thanh trong ký ức, giống như lúc này.
Thi Nhiên tắm xong, ngồi trên ghế dài cạnh ban công đọc sách, mặt trăng ồn ào đến mức cô không đọc nổi nữa, bèn nhìn cửa sổ sát đất. Thành phố này rất nhỏ, các tòa nhà cũng không cao, tầm nhìn không cần xuyên qua quá xa, đã có thể thu vào tầm mắt muôn nhà đèn đuốc.
Trong ánh đèn ấy có một ngọn đèn, là đang chiếu sáng chú mèo nhỏ. Một chú mèo nhỏ vừa mới sinh đang hồi phục, ba chú mèo con chưa mở mắt đang chờ được cho bú, một chú mèo con cần mẫn chải chuốt, ngụy trang thành con người.
Thi Nhiên chú ý đến Nguyễn Nguyễn, là vào ngày đầu tiên bấm máy.
Ngửi thấy mùi nước hoa, cô lập tức bị dị ứng, mu bàn tay bịt mũi nói lời xin lỗi với bạn diễn và đạo diễn, Tiểu Lâm liền đưa cô đến phòng vệ sinh để xử lý.
Tiểu Lâm giúp cô kiểm tra sơ qua xem mặt và sau cổ có bị nổi mẩn không, cổ chân sau khi bị chạm vào có bị vết đỏ không, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, Thi Nhiên rửa tay, đi ra ngoài trước, Tiểu Lâm tiện thể đi vệ sinh.
Ngẩng đầu lên liền thấy phòng đạo cụ cách đó không xa, phó đạo diễn phụ trách diễn viên đang cuống cuồng tìm điện thoại, nói nhà sản xuất bảo đổi người, không thể trì hoãn được, anh ta muốn điện thoại để gọi điện. Thi Nhiên nhìn thấy điện thoại của anh ta rồi, đang nằm trên ghế sofa cách anh ta ba bốn bước chân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta nhìn thêm hai lần nữa là có thể tìm thấy.
Thế nhưng bên cạnh có một bàn tay mềm mại đưa ra, lặng lẽ giấu chiếc điện thoại này vào khe hở của ghế sofa.
Thi Nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt ngây thơ vô tội.
Nàng mặc áo phông và quần thể thao đơn giản, trang phục thường mặc khi chờ bắt đầu làm việc, lớp trang điểm rất trong suốt, đôi mắt long lanh, như thể đang ngậm một tầng sương mù, ngồi trên ghế sofa, rụt rè nhìn phó đạo diễn, dùng giọng nói trong trẻo nói: "Đạo diễn, bây giờ tôi không có cảnh quay, tôi đã trang điểm xong rồi, không xịt nước hoa, hơn nữa, tôi cũng không bôi nước hoa đuổi muỗi."
Phó đạo diễn sững người, tay vẫn theo thói quen sờ vào túi quần thường ngày để điện thoại: "Nguyễn Nguyễn, chúng tôi đang tìm diễn viên đóng vai quần chúng."
Lời nói rất kín đáo, nàng là nữ phụ, tham gia cảnh quay này có hơi hạ thấp địa vị.
Nguyễn Nguyễn cười ngọt ngào: "Tôi có thể, đi thôi, đừng trì hoãn nữa."
Trước khi đứng dậy, nàng đặt chiếc gối ôm trong tay xuống, vừa vặn che khuất khe hở giấu điện thoại.
Nguyễn Nguyễn... Thi Nhiên có ấn tượng, cho dù chỉ là hai năm trước hợp tác quay chương trình tạp kỹ hai ba ngày, cô vẫn có ấn tượng.
Chỉ là trong ký ức nàng không thích nói chuyện, nhỏ con hơn bây giờ một chút, gầy yếu hơn một chút, luôn ngoan ngoãn, rất biết hợp tác.
Lần thứ hai được đưa đến trước mặt, Nguyễn Nguyễn đã thay xong quần áo phục vụ, tóc buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp, hơi rụt rè đứng sang một bên, nghe phó đạo diễn hiện trường giảng về cảnh quay.
Nàng nghe giảng cảnh quay, Thi Nhiên nghe nàng. Giống như một miếng đậu phụ non, ngay cả giọng nói cũng giống, dường như chỉ cần dùng một chút lực là sẽ vỡ tan, quỳ gối trước mặt Thi Nhiên với vẻ mặt long lanh, đôi tay từng giấu điện thoại kia phải vuốt ve cổ chân Thi Nhiên, theo như cốt truyện để mang giày cho cô.
Thi Nhiên nắm lấy tay nàng, mềm mại hơn vẻ ngoài, thật sự giống như không có xương vậy.
Thi Nhiên nói: "Xin lỗi."
Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng với cô, dùng khẩu hình trả lời: "Không sao."
Sau khi quan sát thấy việc giấu điện thoại, từng biểu cảm nhỏ nhặt của nàng dường như đều có mục đích khác, ví dụ như câu "Không sao" này, nàng chọn nói bằng giọng mũi, giống như bí mật giữa nàng và Thi Nhiên, giống như động tác nắm lấy cổ tay vừa rồi, đều không được trong sạch cho lắm.
Kết thúc cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Nguyễn Nguyễn rời đi, Thi Nhiên bưng nước mơ chua lên uống.
Tiểu Lâm cười nói bên cạnh: " Cô Thi, cô có biết không, nước mơ chua cô đang uống, là do Nguyễn Nguyễn nấu đấy."
Vậy sao? Trùng hợp vậy, Thi Nhiên như có điều suy nghĩ chớp mắt.
Những chuyện như thế này thật ra rất dễ nghĩ đến, ở phim trường cũng không phải chưa từng thấy, chặn đường tài lộc của người khác, mở rộng con đường sống của bản thân, cầu thần bái Phật, giả thần giả quỷ. Nhưng Nguyễn Nguyễn trông quá nhút nhát, đến nỗi hai chữ "tâm cơ" mà gán lên người nàng, thì quá nặng nề.
Vô tình uống nước mơ chua, nhưng lại không có bất kỳ biểu hiện gì, Thi Nhiên cảm thấy không được tốt lắm, vì vậy lúc Tiểu Lâm thu dọn đồ đạc liền mở miệng hỏi: "Trên tay em đang cầm cái gì vậy?"
"À, lần trước đi lồng tiếng cho bộ phim hoạt hình kia, người ta tặng đấy, cảnh sát trưởng mèo đen.”
Thi Nhiên dừng lại hai ba giây, bảo cô ấy lát nữa xuống xe thì đưa cho Nguyễn Nguyễn.
Hai mươi phút sau, Tiểu Lâm liền quay lại, Thi Nhiên vừa chơi điện thoại vừa hỏi: "Cô ấy nói gì?"
"Em nói với cô ấy cảm ơn, cô ấy rất vui, lại hỏi đối tác sao lại tặng chị cái này", Tiểu Lâm kéo một tờ giấy vệ sinh lau mồ hôi, "Em nói chị thích mèo mà, sau đó đối tác liền tìm một con thú nhồi bông hình mèo tặng chị."
Mấy ngày sau khi biết Thi Nhiên thích mèo, một chú mèo nhỏ đã nhảy lên xe của Thi Nhiên.
Nguyễn Nguyễn nhỏ nhắn gầy yếu thuận lý thành chương thò đầu vào, nhỏ giọng nói: "Con mèo chạy vào trong rồi."
Tiểu Lâm càng thuận lý hành chương bảo nàng lên xe tìm, vì vậy Nguyễn Nguyễn ôm Tiểu Quất, lần đầu tiên ngồi trong xe của Thi Nhiên.
Mà điều Thi Nhiên chú ý đến là, hai tiếng trước Nguyễn Nguyễn đã từng đến thông báo cho các cô bắt đầu làm việc, tiện tay vứt tờ khăn giấy đã lau vào thùng rác gần cửa trong xe.
Lúc đổi xe đưa Nguyễn Nguyễn về nhà, Thi Nhiên liếc nhìn thùng rác, bên trong có một chút hương thơm thoang thoảng, cô luôn rất nhạy cảm với hương thơm, rất dễ dàng liên tưởng đến nguồn gốc.
Mùi hương trên khăn giấy giống hệt với mùi súp thưởng cho mèo mà Nguyễn Nguyễn lấy ra, Tiểu Quất rất thích mùi vị này, hai tay ôm lấy liếm láp, phát ra tiếng meo meo, sau khi ăn xong vẫn còn luyến tiếc liếm láp miệng.
Mèo hoang sao lại đột nhiên nhảy lên xe được? Trừ khi bị dọa, hoặc có người dụ dỗ.
Thi Nhiên bắt đầu quan sát Nguyễn Nguyễn, cô cảnh sát mèo nhỏ với bộ lông đen bóng, trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại nhanh nhẹn và lanh lợi, quan hệ tốt đến mức đáng kinh ngạc, cả đoàn làm phim đều biết nàng. Nàng đã mua chuộc được không ít người bằng nước mơ chua, Thi Nhiên không phải là người duy nhất, cũng không biết có phải là người đầu tiên hay không.
Nàng dùng chú mèo nhỏ để lấy lòng, nhưng lại bị Thi Nhiên trong xe nhìn thấy đang cho mèo hoang ăn thật. Chú mèo nhỏ gặm thức ăn trong lòng bàn tay nàng, kêu "cạch cạch", nàng cười đến mức mắt cong cong, vỗ vỗ tay phủi sạch vụn thức ăn, đeo ba lô lên rồi lại đi.
Ngoài việc cố tình tiếp cận Thi Nhiên, những mặt khác nàng không có gì bất thường, cách cư xử tốt đến mức mấy chục cặp mắt cũng không thể bắt bẻ được lỗi.
Một tháng sau, tất cả những lần tiếp cận đều có lời giải đáp, giống như kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.
Hôm đó Thi Nhiên đã xong việc, chuyên viên trang điểm và các nhân viên khác đều đã rút lui, Tiểu Lâm nhận được thông báo của đạo diễn, bàn bạc về việc điều chỉnh lịch quay vào ngày mai, Thi Nhiên liền ở một mình trong xe chờ. Tẩy trang xong, trong không khí có mùi mỹ phẩm hơi khó chịu, trước khi đi Tiểu Lâm theo thói quen hé cửa sổ xe một chút cho thông gió.
Thi Nhiên dựa vào cửa sổ xe, lật xem tạp chí thời trang đã chụp trước đó, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Ngô Mai.
Bầu trời âm u, xung quanh xe cũng không có động tĩnh gì, chắc hẳn cô ấy tưởng Thi Nhiên và những người khác đã đổi xe đi rồi, nên vòng ra góc khuất để gọi điện thoại.
Phía sau xe là nơi khá kín đáo trong sân, trước đây khi Thi Nhiên đến phim trường làm việc, thỉnh thoảng có nam diễn viên chạy ra phía sau hút thuốc, khi lên xe thông gió đôi khi ngửi thấy mùi thuốc lá chưa tan hết.
Giọng nói của Ngô Mai nhỏ đi, nhưng giọng cô ấy vốn dĩ to, vẫn liên tục truyền đến tai Thi Nhiên qua không khí.
"Tôi đã nói rồi mà, tôi nói hai người đều đã từng ghi hình chung, cô ấy lại còn nhớ cậu, nịnh bợ người ta đi, xào couple với cô ấy đi."
Tay Thi Nhiên đang lật tạp chí dừng lại, gáy nhẹ nhàng dựa vào vách xe, lạnh lùng ngẩng mặt lên.
Bên ngoài im lặng một lúc, Ngô Mai giật cỏ dại trên tường, lại đá đá cục đá thở dài.
"Đúng vậy, đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn không thể nổi tiếng, mấy cô gái trẻ bây giờ, xinh xắn muốn chết, người ta nói hậu 00 bây giờ đều coi như già rồi." Cô ấy vừa nói vừa gãi đầu bực bội.
Cuối cùng cô ấy hạ giọng, lẩm bẩm: "Không có phim để đóng thì làm sao, không có phim để đóng thì làm sao, chẳng lẽ thật sự phải đi ngủ với phó đạo diễn sao, ngủ với người ta rồi người ta cũng chẳng thèm để ý đến cậu."
"Đúng vậy, tháng trước cái người kia bảo uống rượu, xong rồi động tay động chân, nói cho lên thì sẽ cho lên.”
"Mẹ kiếp, đều uống đến buồn nôn rồi."
Giọng nói rất nhỏ, nếu không phải sự chú ý của Thi Nhiên bị thu hút, lại dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở phim trường để suy đoán thêm, e rằng không thể ghép nối được thông tin gì.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng miết trên tạp chí, sau đó nhấc lên, ngón cái cọ cọ, có bụi phấn nhỏ li ti.
Trên trang giấy nhìn có vẻ bóng loáng cũng khó tránh khỏi tạp chất do in ấn để lại, cho dù cuốn tạp chí thời trang này được quảng cáo là cao cấp như vậy. Những người nổi tiếng khoác lên mình bộ cánh lộng lẫy, ngẩng cao đầu kiêu hãnh, dường như chưa bao giờ bị cuộc sống chi phối.
Thi Nhiên biết Ngô Mai, là trợ lý của Nguyễn Nguyễn, vì vậy nhân vật chính trong miệng cô ấy đương nhiên là Nguyễn Nguyễn.
Thi Nhiên nghĩ, có lẽ cô đã biết vì sao chiếc bánh mì nhỏ trông có vẻ thơm ngon kia, lại phải thêm chất tạo mùi, tốn công tốn sức lấy lòng mình như vậy.