Edit: KT_Ver
_________
"Bộ phim này?" Nguyễn Nguyễn mở to mắt, cố gắng nhớ lại. Đây chính là bộ phim từng lên hot search, với nội dung dở tệ đến mức khiến người ta bật cười. Nguyễn Nguyễn rời khỏi vai Thi Nhiên, nhìn cô ấy, chớp mắt ngây người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
"Chị muốn đóng?" Nàng từ từ cúi đầu xuống, nhíu mày hỏi Thi Nhiên bằng giọng khàn khàn. "Ừ." Đôi mắt trong veo của Nguyễn Nguyễn chớp chớp, nốt ruồi nhỏ dưới mắt run lên lo lắng. Sao Thi Nhiên lại có thể đóng một bộ phim như vậy chứ?
Thi Nhiên nổi tiếng là người kỹ tính, lựa chọn kịch bản rất cẩn thận, thậm chí cô ấy có thể đóng cửa nửa năm để nhập tâm vào vai diễn khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, ai cũng nói, Thi Nhiên khác biệt, Thi Nhiên là người làm nghệ thuật mang gương mặt của ngôi sao hạng A.
Không một người làm nghệ thuật chân chính nào lại đi nhận một bộ phim rác rưởi như vậy, Thi Nhiên càng không.
Nguyễn Nguyễn cắn môi, có chút bối rối, nàng nắm lấy tay Thi Nhiên, xoa xoa trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?"
"Kiếm tiền." Thi Nhiên cười nhạt, nắm ngược lại ngón tay của Nguyễn Nguyễn, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng cào lên móng tay sạch sẽ của nàng. "Kiếm tiền?" Nguyễn Nguyễn ngậm miệng lại, mím thành hình trăng khuyết nhăn nheo, ánh mắt nhìn sang bên trái, suy nghĩ. "Đối phương trả rất nhiều." Thi Nhiên lại trêu chọc ngón giữa của Nguyễn Nguyễn. Móng tay tê tê, nhưng cũng không bằng lòng tê dại, ánh mắt Nguyễn Nguyễn lập tức yếu ớt: "Vì áp lực bù lỗ cho Điện Thờ sao?"
Thi Nhiên không phải là cây ATM, số dư của cô cũng có hạn.
"Em có thể nghĩ như vậy," Thi Nhiên nhìn nàng bằng đôi mắt xinh đẹp, nửa đùa nửa thật nói, "Những gì chị làm cho em thực ra rất nhiều."
Nguyễn Nguyễn hít mũi, như một chú mèo con mà nhìn cô ấy.
Thi Nhiên cười, cúi đầu tiếp tục lật xem tờ rơi được gửi đến trên điện thoại.
"Thật sao?" Chiếc bánh mì nhỏ tội nghiệp đặt đầu lên vai Thi Nhiên. Nàng có chút buồn, vì trước đây nàng thực sự không quan tâm đến Thi Nhiên nhiều như vậy, cứ nghĩ đương nhiên là đang "thả thính", rõ ràng đã nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, nhưng lại không quan tâm một câu nào, nhưng bây giờ nói những điều này cũng vô ích, nàng ngoan ngoãn dựa vào, ghi nhớ bài học này, sau này Thi Nhiên có gió thổi cỏ lay gì, nàng đều phải để tâm.
"Thực ra là phim trả ơn cho một người bạn, không thể từ chối, ban đầu muốn chị đóng nữ chính, chị đã từ chối, chỉ là vai khách mời thôi." Đối phương dùng cô để PR cho nữ chính, cô ngầm đồng ý, "Cũng muốn thử những hướng đi khác, chị chưa từng đóng phim hài loại này." Nguyễn Nguyễn yên tâm hơn không ít, hàng mi chớp chớp bên cạnh mặt Thi Nhiên: "Có thể diễn tốt không?"
Thi Nhiên suy nghĩ một chút: "Chắc là được."
Nguyễn Nguyễn ôm lấy cánh tay cô ấy: "Vậy lúc nãy chị lừa em."
Nàng bắt đầu làm nũng trước mặt Thi Nhiên, ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra, Thi Nhiên lật sang trang khác: "Không lừa em, chị bị cuồng yêu rồi."
"Cuồng yêu còn nói," Nguyễn Nguyễn bĩu môi, dùng giọng của Shin cậu bé bút chì nói, "Nếu chị làm không được, em cũng không cần chị nữa~" Thi Nhiên ung dung lướt ngón cái trên màn hình: "Lại giả vờ với chị rồi."
Nguyễn Nguyễn bật cười, đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy sức sống, Thi Nhiên dùng ánh mắt bao bọc lấy nàng, cũng cong môi cười theo.
Cô cảnh sát mèo con của cô ấy đã sống lại, trước đây chính là như vậy, vừa ngọt ngào vừa lanh lợi, vừa mềm mại vừa kiên cường.
Thi Nhiên rút tay trái ra, luồn từ giữa hai chân Nguyễn Nguyễn lên trên, nhẹ nhàng véo vào mặt trong: "Nấu cơm cho chị."
"Không muốn nấu." Nguyễn Nguyễn cọ cọ mắt cá chân.
Thi Nhiên nghiêng đầu liếc nàng.
"Em muốn làm chính mình, chấp nhận sự ích kỷ của bản thân, không muốn nấu cơm chính là sự ích kỷ của em." Nguyễn Nguyễn dựa vào cô ấy, nhỏ giọng nói, "em có thể đặt đồ ăn cho chị, bảo bảo.”
"Nếu chị muốn ăn cơm em nấu, lịch gần nhất là khi nào?"
"Để em xem," Nguyễn Nguyễn nhắm mắt lục lại trí nhớ, "Ngày kia." "Ừ." Thi Nhiên đồng ý. Những ngày tiếp theo trôi qua vừa căng thẳng vừa thư thái, Nguyễn Nguyễn và Thi Nhiên đều dồn sức cho việc quay phim của mình, tranh thủ thời gian đẩy nhanh tiến độ. Để kịp tiến độ, Điện Thờ thậm chí còn vừa quay vừa dựng, tin vui là buổi chiếu phim nội bộ của phần 1 nhận được phản hồi rất tốt, cộng với sức nóng của cặp đôi Nguyễn Nguyễn và Chung Ý, mức xếp hạng của nền tảng đã nhảy vọt từ A lên thẳng S, bỏ qua cả A+, đây là mức xếp hạng hiếm thấy đối với phim chiếu mạng ăn chia lợi nhuận, nền tảng đã tìm đến Tinh Điểm để bàn hợp tác, muốn tham gia vào việc khai thác thương mại tiếp theo, chẳng hạn như sản xuất đồ lưu niệm, liên kết với các thương hiệu trà sữa, cũng như tổ chức concert chung hoặc concert nhóm sau này.
Họ đã nhìn thấy niềm tin của thị trường vào dòng phim song nữ chủ tại hội nghị xúc tiến đầu tư nội bộ, đồng thời cũng cho rằng Điện Thờ có tiềm năng lớn, xét về cả tính giải trí lẫn chủ đề mang tính thảo luận và thời sự.
So với sự bận rộn của công việc, cuộc sống của Nguyễn Nguyễn và Thi Nhiên lại thoải mái hơn nhiều, hai người sau khi tan làm về nhà nấu cơm, cùng nhau rửa bát, rồi xem chương trình tạp kỹ hoặc phim ảnh, sau đó mỗi người tự nghiên cứu kịch bản.
Thỉnh thoảng Nguyễn Nguyễn sẽ hỏi ý kiến Thi Nhiên, rồi trả công bằng chiếc bánh mì nhỏ xinh ngon lành. Thi Nhiên cảm nhận rõ sự trưởng thành của Nguyễn Nguyễn, không chỉ trong việc củng cố nội tâm mà còn trên cả cơ thể nàng.
Nếu sự tái sinh của một người bắt đầu từ việc nhận thức bản thân, thì những phản hồi tích cực cũng sẽ được thể hiện ra bên ngoài, vẻ rụt rè và yếu đuối trong mắt nàng như lớp da rắn từ từ lột xác, trên giường, nàng ướt đẫm mồ hôi, khẽ mở mắt, vừa bị tấn công vừa nhìn Thi Nhiên, đặt tay còn lại của cô ấy lên bầu ngực căng tròn của mình.
Nàng vẫn còn ngại ngùng, vẫn không biết cách phát ra tiếng, nhưng nàng chậm rãi tự thỏa mãn bản thân, nhỏ giọng cầu xin Thi Nhiên cho nàng được thoải mái hơn.
Tình hình trong giới giải trí luôn thay đổi chóng mặt, cuối tháng, hai chương trình tạp kỹ mà Nguyễn Nguyễn tham gia trước đó lần lượt được phát sóng, có chút nổi tiếng, đặc biệt là khi nàng và Chung Ý làm khách mời trong một chương trình tạp kỹ về suy luận, vừa có sự ăn ý quen thuộc, vừa có những khoảnh khắc vô thức nắm tay nhau khi sợ hãi, tạo nên không ít điểm nhấn, các tài khoản marketing cũng tích cực quảng bá.
Thậm chí đã có những dự án phim chưa từng tiếp xúc, bắt đầu nhắm đến Nguyễn Nguyễn và Chung Ý.
Đây là một tín hiệu tốt, cho thấy nàng được các nhà đầu tư để mắt tới, có thể thu hút sự chú ý của những người thích buôn chuyện, có giá trị để PR.
Nguyễn Nguyễn bắt đầu nếm trải mùi vị của sự nổi tiếng, nàng đột nhiên nhận ra vào một ngày nọ, trên đường đến phim trường sau khi trang điểm xong, số lượng paparazzi tăng lên, cũng có một vài cô gái trẻ cầm điện thoại đi theo nàng, không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo nàng, đợi nàng lên xe xong, họ mới tranh nhau nói: "Tạm biệt." "Cố lên Nguyễn Nguyễn." "Ăn nhiều vào nhé chị gầy quá." "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Những lời này ập đến trong khoảng thời gian nàng đóng cửa xe, như thể họ đã hẹn trước với nhau, cửa xe đóng lại thì sẽ im lặng, không làm phiền Nguyễn Nguyễn nữa.
Nguyễn Nguyễn ngồi trong xe nhìn họ qua lớp kính mờ, trước đây nàng cũng từng bị người ta vây xem, vì vậy ánh mắt của đám đông không còn xa lạ, nhưng họ sẽ không giống như những cô gái trẻ gần đây theo đuổi nàng, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, chỉ vội vàng dặn dò nhỏ nhẹ đôi câu.
Nàng cảm nhận được tình yêu từ sự kiềm chế của họ.
Nguyễn Nguyễn mím môi, giơ cánh tay nhỏ lên vẫy vẫy trong xe, họ kích động vây quanh, có người mặt đỏ bừng, nói gì đó, Nguyễn Nguyễn không nghe thấy, định hạ cửa kính xuống, vừa hé ra một khe hở, các cô gái trẻ đã nhao nhao nói: "Đừng đừng, chị đừng mở cửa sổ, gió lớn lắm."
Nguyễn Nguyễn gật đầu, kéo cửa kính lên, lại vẫy tay chào tạm biệt, tài xế nhấn ga.
Khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh, nàng cúi đầu, mắt đỏ hoe.