Edit: KT_Ver
_________
Nguyễn Nguyễn không thể nhịn được nữa, thay quần áo chạy xuống lầu lái xe đến phim trường.
Nàng không gọi trợ lý, cũng không gọi tài xế, tóc tai bù xù, không đeo khẩu trang, lái xe đến phim trường "Ba trăm sáu mươi lần nhớ em" chờ đợi, biển số xe của nàng không được đăng ký, không thể vào trong, chỉ có thể dừng ở ven đường. Nàng nhìn những diễn viên qua lại, có người mặc trang phục cổ trang xách váy chạy, có người ngồi trên bậc thang quay Vlog. Thụ Thành lại là một mùa hè nữa, luôn có người có ô đen lớn, cũng luôn có người đưa nước mơ chua, nhưng không còn Thi Nhiên dưới tán ô và cô cảnh sát mèo nhỏ của mùa hè năm ngoái nữa. Nguyễn Nguyễn bình tĩnh nghĩ, dù sau này kết cục với Thi Nhiên như thế nào, nàng sẽ không yêu ai khác nữa. Đây là một loại trực giác rất mạnh mẽ mang theo cảm giác định mệnh, giống như khi nàng còn chưa đủ hiểu chuyện đã biết mình sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Có một khoảnh khắc, con người có thể biết được số phận đã chặn đứng một ngã rẽ nào đó trong cuộc đời mình, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng cánh cửa đó đóng lại. Điều mà Nguyễn Nguyễn nhìn thấy lúc này, chính là khả năng yêu một người khác trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình. Thi Nhiên cho nàng không phải là pháo hoa trên biển, mà là tình yêu của cô ấy giống như biển cả, lại giống như pháo hoa, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể không ngước nhìn, nhưng phần bên dưới, phần ẩn giấu trong biển cả, mới là sự dịu dàng không có giới hạn của cô ấy. Cô ấy lạnh lùng nói: "Nếu em không làm được, thì chị cũng không cần em nữa." Cô ấy trêu chọc nói: "Chị cuồng yêu rồi." Cô ấy nửa thật nửa đùa nói: "Những gì chị làm cho em thực ra rất nhiều." Cô ấy khôn ngoan nói: "Chị muốn em kiếm tiền cho chị."
Cô ấy dại khờ nói: "Ghi nhớ niềm vui đó lâu một chút."
Cô ấy nửa tuyệt vọng nửa hy vọng nói: "Em có từng thực sự coi chị là bạn gái của em chưa?"
Nguyễn Nguyễn rất hối hận vì đã không sớm nhìn ra mạch cảm xúc của Thi Nhiên, nhưng nàng không có tâm lý "mình có tài cán gì chứ”. Bởi vì nàng rất tin tưởng Thi Nhiên, cô ấy nói đáng giá, vậy thì đáng giá, không ai có thể làm chủ Thi Nhiên, cũng không ai có thể cân nhắc thiệt hơn của bản thân hơn chính cô ấy. Cho dù đối tượng mà Thi Nhiên bỏ công sức ra là chính mình, bản thân Nguyễn Nguyễn cũng chưa chắc đã coi trọng mình, nhưng Thi Nhiên cảm thấy nên làm như vậy.
Vậy thì Nguyễn Nguyễn tin rằng mình có thể cho Thi Nhiên thứ cô ấy cần hơn cả. Nếu lúc này vẫn chưa đủ, vậy thì hãy cố gắng làm tốt hơn, tốt nhất. Gần bốn tiếng đồng hồ, Nguyễn Nguyễn không ăn không uống, ngồi trong xe như nhập định chờ Thi Nhiên. Nàng nhắn tin cho Thi Nhiên, để cô ấy vừa tan làm là có thể nhìn thấy, bốn giờ mười hai phút chiều, Nguyễn Nguyễn nhận được tin nhắn trả lời trên WeChat: "1".
Không lâu sau, xe thương mại của Thi Nhiên chạy ra, nhẹ nhàng bấm còi, Nguyễn Nguyễn lái xe theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần, đón cô ấy tan làm, cùng cô ấy vào hầm để xe, rồi lại lệch nhau thời gian xuống xe lên lầu. Mở cửa phòng, Thi Nhiên đang đứng ở lối vào đợi nàng, vẫn là kiểu tóc mái bằng xinh đẹp đến mức khó gần, lười biếng dựa vào tường, có lẽ cô hơi mệt, hai chân không đứng thẳng, hơi chìa ra xa người. Thi Nhiên trông thấp hơn một chút thật sự có chút đáng yêu, Nguyễn Nguyễn lần đầu tiên sinh ra cảm giác "tan chảy" với cô, mặc dù ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng. Nguyễn Nguyễn đóng cửa lại, mím môi, nhỏ giọng nói với Thi Nhiên: "Ôm em."
Thi Nhiên mỉm cười, nghiêng đầu, Nguyễn Nguyễn nghiêng người ôm lấy cô. Cái ôm này thật sâu và thật chặt, Nguyễn Nguyễn nghe thấy nhịp tim của Thi Nhiên, còn có cả mùi hương tuyết đọng lại trên người cô sau khi trang điểm, nàng không kìm được đưa tay đỡ lấy gáy Thi Nhiên, lại vòng tay qua cổ cô, cúi đầu, trán tựa vào xương quai xanh của cô. Rồi nàng rất nhẹ nhàng, lặng lẽ khóc.
Giống như Thi Nhiên trên hot search, chớp mắt một cái, hai hàng lệ rơi xuống, nhưng nàng không mạnh mẽ như Thi Nhiên, nàng vẫn không nhịn được hít hít mũi, ngực thắt lại. Nàng cứ thế ôm Thi Nhiên lặng lẽ khóc, Thi Nhiên buông tay không an ủi, đợi nàng khóc xong, ngẩng đầu lên, mới cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Em đã biết cảm giác chị xem em khóc trên hot search rồi chứ?" An Lộ nói xong thì gửi tin nhắn cho cô, Thi Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho phản ứng của Nguyễn Nguyễn. Nguyễn Nguyễn nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, nâng mặt Thi Nhiên lên, hàng mi giao nhau, nước mắt lại rơi xuống: "Mỗi người một lần, em khóc trước mặt chị một lần, chị khóc trước mặt em một lần, coi như huề nhau, sau này đừng như vậy nữa."
Nàng nghẹn ngào nói bằng giọng khàn khàn: "Em đã hứa sẽ không khóc sau lưng chị, nên từ khi biết chuyện này, em đã cố gắng nhịn không khóc."
Thi Nhiên nhìn nàng chằm chằm, mũi cũng cay cay, mắt ngấn nước khẽ mím môi: "Chị phải khen em biết sai liền sửa sao?"
Nguyễn Nguyễn vòng tay ôm cổ cô, nghiêm túc lắc đầu: "Không chỉ vậy, em còn rất nhiều ưu điểm nữa, Thi Nhiên, em nói cho chị nghe, chị nghe xem em nói có đúng không." Thi Nhiên mím môi, khẽ nuốt nước bọt. Nguyễn Nguyễn cố gắng điều chỉnh hơi thở: "Em có thể coi là thông minh, biết quan sát sắc mặt, cũng có cùng tần số với chị, chúng ta có thể hiểu nhau. Em rất dũng cảm, biết cách tiếp cận chị, mà không khiến chị cảm thấy khó chịu, cơ hội chị đưa ra em đều có thể nắm bắt ngay lập tức, vì vậy em mới có thể đến bên cạnh chị."
"Em đối với chị không ích kỷ, em có thể giúp chị nghĩ ra phương pháp biểu diễn tốt, em giúp chị quay video thử vai cho "Phi Dục", chỉ cần có thể giúp được chị, em đều rất vui. Em rất tin tưởng chị, em không hề chuẩn bị bất kỳ đường lui nào mà tin tưởng chị, chị bảo em làm gì em đều làm theo, trời đông giá rét em cũng có thể đứng, biển bắc trời nam em cũng cùng chị bay. Cho dù chị lừa em, giống như việc giấu giếm chị là sếp của em vậy, em cũng sẽ không trách chị." Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt, lời nói nói đứt quãng. Thi Nhiên cụp mi xuống, gốc mi ướt đẫm. "Trên giường em cũng biểu hiện rất tốt, chúng ta mỗi lần đều rất tận hứng, cơ thể của em là do cơ thể của chị lựa chọn." "Những điều này chị đều biết, em muốn xác nhận với chị, phán đoán của chị không sai, chị đã trao cho một người xứng đáng, hơn nữa người đó còn có rất nhiều điều chị không biết." "Cô ấy rất biết ơn chị, cô ấy sẽ không bao giờ phản bội chị, cô ấy sẽ luôn ở bên chị, sẽ yêu chị hết lòng, cô ấy còn rất thương chị." Nàng thấy nước mắt Thi Nhiên lại rơi xuống, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn nàng, nước mắt lăn dài trên mặt, lần này cuối cùng cũng đã dính vào làn da của thần nữ. Nước mắt của Thi Nhiên không giống nước mắt, giống như những hạt bụi rời khỏi cơ thể sau đó được mài thành ngọc trai biển cả, cô ngậm trong khóe miệng, không để nó rơi xuống đất.
Cô nghiêm túc nhìn chiếc bánh mì nhỏ đang khóc đến mức sụp đổ, dịu dàng và kiên định mở miệng: "Nguyễn Nguyễn." "Kể từ khi xác định mối quan hệ, chị chỉ trao đổi với em quyền lợi của một người bạn gái, còn lại, tất cả những gì chị làm, đều không phải để trao đổi với em. Bởi vì trong quá trình làm những việc này, chị đã có được thứ mình muốn."
"Chị đã trải qua rất nhiều, nhưng chưa từng trải qua tình yêu bất chấp tất cả, em khiến chị có loại xúc động này, nó khan hiếm trong cuộc sống của chị đến mức có thể nói là quý giá, chị không muốn phụ lòng nó, vì vậy mới làm những điều này. Đối tượng của tình cảm này là em, nhưng bất kỳ quyết định nào của chị, chủ thể chịu trách nhiệm không nên là em." "Sự nghiệp cũng vậy, tình cảm cũng thế, đều là phương tiện để thỏa mãn giá trị cảm xúc cá nhân và nhu cầu nội tâm của chị, chúng không phải là đích đến, chỉ là con đường. Nếu hiện tại chị cho rằng tình cảm mang lại cho chị nhiều giá trị cảm xúc hơn, và có thể trả giá một chút thứ khác để đổi lấy trong phạm vi có thể chấp nhận được, đây không phải là mất mát, mà là để có được." "Em có thể hiểu ý chị không?" Cô liếm môi. Nguyễn Nguyễn gật đầu. "Ừm, nên chị sẽ không dùng sự cho đi của mình để ràng buộc em." "Nhưng mà, chị sẽ muốn yêu cầu em, trao cho chị tất cả tình yêu của em," Thi Nhiên chớp chớp nước mắt mỉm cười, "Nó không cần giống với hình thức thể hiện của chị, chị muốn tình yêu của em."
Cô nhấn mạnh chữ "em", Nguyễn Nguyễn khịt mũi, hai hàng nước mắt lăn xuống, lại gật đầu. "Vừa rồi em nói, em sẽ rất yêu chị, rất thương chị, chị đã nghe thấy rồi." "Nói được làm được..." Thi Nhiên dừng lại, nhướng mày với Nguyễn Nguyễn. "Nhất ngôn cửu đỉnh."
Nguyễn Nguyễn nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hứa hẹn.