Lần này Phan Phú Quý đến là để lấy tiền của ta, ông ta đã nhắm được một cửa tiệm ở trấn, muốn mua để làm quán ăn nhỏ.
"Không chỉ là quán ăn, sau này mấy đứa cứ việc làm đậu phụ, ta sẽ phái xe ngựa cung cấp cho nhà hàng và các nhà giàu, có mà bận rộn đó."
Phải nói, đầu óc phụ thân ta cũng lanh lợi thật, hơn nữa ông ta rất giỏi nói chuyện, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đến trấn Đào Nguyên không lâu đã kết giao được một đám bạn rượu đủ thành phần trong xã hội.
Giữa tháng Chín, quán ăn nhỏ "Khách quý đến mừng" chính thức khai trương, ngày khai trương khách khứa nườm nượp, ông ta mặc áo khoác ngoài màu đỏ tía và đội mũ nhỏ bằng gấm, vui vẻ chạy ta chạy lui trong quán, gặp ai cũng chắp tay chào, mở miệng là nói lời chúc lành, khiến khách khứa ai nấy đều được nâng niu đến suýt bay lên trời.
Hôm đó có một bàn khách muốn thử món mới lạ, gọi một phần hộp đậu phụ thập cẩm tám đĩa, khi hộp gỗ chạm trổ hình vuông hai thước được bưng lên, khách khứa lập tức bị hương thơm mê hoặc.
Chỉ thấy trong hộp gỗ bày biện tám đĩa thức ăn đẹp mắt, lần lượt là đậu phụ lạnh mềm thơm, đậu phụ trộn hành lá thơm, đậu phụ xào rau theo mùa, đậu phụ thịt sợi chiên khô, đậu phụ nhồi khổ qua, đậu phụ viên thập cẩm, đậu phụ hạt lựu sốt tương, canh nấm đậu phụ tươi.
"Tươi, non, mềm như ngọc! Ông chủ, đậu phụ này mua ở sạp nào vậy?"
"Không giấu gì quý khách, đậu phụ này là cửa tiệm tự làm, nếu quý nhân thích, ngày mai ta sẽ cho tiểu nhị mang đến phủ ngài."
"Được."
"Ông chủ, cho chúng ta một phần hộp đậu phụ thập cẩm."
"Vâng, quý khách đợi chút ạ."
"Ông chủ, bàn này cũng muốn một phần."
"..."
Không ngờ rằng, nhờ có cái miệng dẻo quẹo của phụ thân ta và tay nghề cao của đầu bếp, ngày khai trương đầu tiên, quán ăn nhỏ lãi ròng ba lượng bạc, đậu phụ cắt hết tận ba thùng.
Lúc đóng cửa, Triệu Đắc Thiên sang giúp, nhìn sổ sách mà kinh ngạc đến há hốc mồm: "Nhạc phụ làm ăn đúng là có tài, giỏi hơn con nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của hắn, "phụt" một tiếng bật cười, không nhịn được lên tiếng an ủi hắn: "Chàng cũng có sở trường của mình mà."
"Nói thử xem."
"Chàng sức mạnh, chịu khó làm việc, nắm đ.ấ.m cứng."
Sống mũi của Triệu Đắc Thiên suýt chút nữa là bị mềm xệch tại chỗ: "Chỉ vậy thôi sao?"
Ta kỳ lạ hỏi: "Vậy còn chưa đủ sao?"
Một quyền có thể đánh gục kẻ xấu, như vậy nam nhân lắm mà, hắn sao còn không biết đủ?
Hình như ta đã đắc ta với Triệu Đắc Thiên, vì cả đêm hắn đều không thèm để ý đến ta, ta đưa khăn lau mặt cho hắn, hắn cũng chỉ "hừ" một tiếng với ta, lau mặt xong liền lật người ngủ một mình.
Trăng sao lấp lánh, đôi lứa cô đơn, dế mèn, sâu bọ, chuột bọ trước nhà sau nhà, không biết vì sao lại "chiếp chiếp" ồn ào không dứt.
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, "ầm" một tiếng, hình như có thứ gì đó trong sân bị thổi đổ, Triệu Đắc Thiên "vụt" một tiếng ngồi dậy xuống giường ra ngoài xem xét, một lát sau, hắn vào nhà cởi giày, lên giường lại, bò đến bên cạnh ta.
"Đồ không có lương tâm, cho nàng nè."
Hắn châm nến lên, đưa cho ta một miếng vải trắng gói thứ gì đó. Ta dụi mắt nhận lấy, mở ra, hóa ra là một đôi khuyên tai bằng bạc nguyên chất.
“Mua cho nàng đó." Dưới ánh nến, ta ngây ngốc cười toe toét, đưa tay đeo khuyên tai lên tai, vui vẻ lắc lư sang trái phải, tiện thể trách yêu hắn: "Sao lại tiêu tiền lung tung nữa vậy?"
Triệu Đắc Thiên bĩu môi hừ một tiếng: "Nàng nhớ kỹ cho, ta còn có một sở trường, đó là thương thê tử."
Một câu "thương thê tử " thốt ra khỏi miệng, cả người nói và người nghe đều đỏ mặt ngay lập tức. Đặc biệt là ta, khuôn mặt xinh đẹp như hoa bị lửa đốt, dường như giây tiếp theo có thể nhỏ ra nước hoa hồng đỏ tươi.
Nhưng nếu không nói ta có chút ngốc nghếch thì sao?