Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng

Chương 29



 

Nói đoạn, bà bế thốc con A Phan bụ bẫm lên, làm đủ trò mặt quỷ trêu đùa, chẳng khác gì một bà cụ lên ba.

 

Tuy miệng nói không để tâm, nhưng ta biết trong lòng bà mẫu cũng nóng như lửa đốt. Nếu không, bà đã chẳng lén la lén lút chạy tận ngôi miếu cách xa ba mươi dặm để thắp hương cầu khấn.

 

Đắc Vạn là đứa con có tiền đồ nhất của Nhà họ Triệu, bao năm qua cả nhà túng thiếu, một đồng tiền phải chia năm xẻ bảy, thắt lưng buộc bụng cho mỗi hắn ăn học, chẳng phải là mong hắn "sớm làm anh học trò làng, ta lên điện ngọc vinh quang" hay sao?

 

Ta tin Đắc Vạn sẽ đỗ đạt, vì hắn hội tụ đủ những đức tính tốt đẹp của người Nhà họ Triệu, cần cù, chịu khó và thông minh.

 

Quan trọng nhất là, hắn rất có tình. Vì phải vào kinh thành dự thi hương, nên Đắc Vạn đã rời khỏi trấn Đào Nguyên từ cuối tháng bảy.

 

Trước khi đi, hắn có để lại một chiếc khóa bạc: "Đây là chút quà ta tặng cho cháu gái, nhị tẩu đừng chê."

 

Hồi đó, A Phan còn trong bụng ta, vậy mà hắn đã chu đáo chuẩn bị quà tặng. Trời ạ, một thư sinh nghèo như hắn phải chắt chiu dành dụm bao lâu mới mua nổi chiếc khóa bạc ấy.

 

Đắc Vạn tốt bụng quá, Đắc Quán cũng là một đứa trẻ ngoan. Hắn đã học được đến bảy tám phần tay nghề của bác thợ mộc Lý, nên sớm đã làm xong nôi, võng và đủ thứ đồ dùng cho cháu gái. Đồ nào đồ nấy đều được làm tỉ mỉ, cẩn thận, chứa đựng biết bao tâm huyết, dù nhà giàu có mấy cũng không thể mua được.

 

Vậy mà Triệu Đắc Thiên vẫn chưa thỏa mãn, còn nhắn Đắc Quán tranh thủ làm thêm con ngựa gỗ nhỏ.

 

Ta đang nằm cữ trên giường, cạn lời nói: "...Ngựa gỗ á? A Phan còn chưa đầy tháng, đã dùng được đâu?"

 

Triệu Đắc Thiên vừa thay tã cho A Phan vừa cười sung sướng:  "Phải chuẩn bị trước chứ, lo xa không thừa! Phải sắm sửa cho con gái yêu của ta!"

 

Từ khi có cô con gái bé bỏng, Triệu Đắc Thiên thay đổi hẳn. hắn như được tiếp thêm động lực. Còn mạnh miệng tuyên bố từ nay sẽ bắt đầu tích cóp của hồi môn cho con gái, nhất định đến ngày con bé xuất giá sẽ tặng con bé của hồi môn mười dặm hồng trang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta: "..."

 

Hắn đúng là hay mơ mộng, lần sau đừng mơ nữa. Mười dặm hồng trang cơ đấy, nhà nông lấy đâu ra tiền?

 

Tất nhiên, Triệu Đắc Thiên cũng có lúc tự ti. Một đêm nọ, hắn nằm giữa ta và bé A Phan, nhìn con gái rồi lại nhìn ta, không khỏi thở dài khe khẽ: "Nương tử à, anh ta là một gã nhà quê, nàng lấy ta, có thấy thiệt thòi không?"

 

Ta phì cười: "Vậy chàng nghĩ ta nên lấy ai?"

 

"Lấy một đại gia, một người quyền quý, một công tử tuấn tú. Với nhan sắc của nàng, đến hoàng tử cũng xứng."

 

"Ha ha ha..." ta cười không nhặt được mồm trong chăn, giơ tay véo hắn một cái thật đau: "Lấy hoàng tử? Sao chàng không bảo ta lấy Ngọc Hoàng Đại Đế luôn đi? Chàng đúng là hay mơ mộng! Nhưng mà nói thật, ta cũng từng mơ mộng như thế, còn từng nghĩ giá mình là công chúa lưu lạc thì tốt biết mấy. Thật ra cô nương nào cũng có những giấc mơ đẹp đẽ, nhưng đó cũng chỉ là mơ thôi, chúng ta biết điều quan trọng nhất là trân trọng người trước mắt. Với lại, chàng có rất nhiều ưu điểm, lấy chàng, ta không hề thiệt thòi."

 

Triệu Đắc Thiên lật người ôm chặt ta, hơi thở nóng hổi phả vào tai ta: "Ta có điểm nào tốt?"

 

Ta giả vờ đẩy hắn ra: "Chàng  khỏe mạnh... ái chà, chàng bỏ ra đi, vẫn chưa được đâu, ráng đợi thêm hai ngày nữa, đụng chạm cũng không xong..."

 

Hôm A Phan đầy tháng, phụ thân ta mặt mày rạng rỡ đánh xe ngựa đến, vừa vào cửa đã cười toe toét cúi đầu chào bà mẫu ta.

 

"Thưa bà sui, xin chúc mừng bà!"

 

"Ha ha, ông thông gia à, cùng mừng cùng mừng, nhìn cháu A Phan nhà ta xem, xinh xắn quá chừng."

 

"Ôi dào, ta không nói A Phan, dù cháu nó quả thật đáng yêu hơn bọn trẻ khác... lạc đề rồi! Ý ta là, chúc mừng bà, Đắc Vạn nhà bà đã đỗ cử nhân rồi!"

 

Bà mẫu ta nhất thời chưa nghe rõ: "Đỗ cái gì cơ?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com