Diệp Tầm Chi

Chương 4



13

 

Lúc này, Dao Nương ôm cái bụng vẫn chưa hiện rõ, ngạo nghễ đi đến dưới mái hiên.

 

Vừa định ngồi xuống, Ngân Sương đã kéo chiếc ghế đi.

 

Dao Nương kinh ngạc nhìn nàng ta.

 

Ngân Sương làm như không thấy, trực tiếp đá chiếc ghế xuống dưới bàn.

 

Ta giơ chiếc quạt tròn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, vừa cười như không cười nhìn nàng ta.

 

「Nha bà, đây là tiểu thiếp mới nạp của phu quân ta, ngươi xem thế nào?」

 

Mụ nha bà vừa nghe ta nói, liền lôi Dao Nương vào chỗ sân nắng.

 

Dao Nương nũng nịu nói: 「Hỗn xược! Ngươi là cái thá gì! Dám—」

 

Nàng ta còn chưa nói xong, ngón tay của mụ nha bà đã thọc vào miệng nàng ta khuấy lên.

 

「Ú ớ...」

 

Dao Nương còn muốn kêu la, đã bị mụ nha bà bóp chặt cằm, không thể cử động.

 

Hai nha hoàn của nàng ta căn bản không dám tiến lên.

 

Chỉ đứng yên dưới nắng một cách ngoan ngoãn.

 

「Thế nào?」 Ta cười hỏi.

 

Mụ nha bà chắp tay đáp: 「Hồi bẩm Đại nương tử, một trăm lạng bạc không thể hơn được nữa.」

 

「Thiếp thất này tuy dáng vẻ diễm lệ, thân hình cũng đẹp.」

 

「nhưng là một man nữ Miêu Cương, không hiểu âm luật, cũng không biết cầm kỳ thi họa.」

 

「Các nhã sĩ kinh đô, chắc chắn không yêu thích loại tiểu nương tử nông cạn thế này.」

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Dứt lời, mặt Dao Nương đã tái mét.

 

「Diệp Tầm Chi, ngươi to gan lắm, trong bụng ta còn mang cốt nhục của Chu lang!」

 

Mụ nha bà lại chắp tay nói: 「Vậy mà lại còn có thai sao?」

 

「Vậy thì hai mươi lạng bạc không thể hơn được nữa.」

 

Ta gọi mụ nha bà lên: 「Vậy thì hai mươi lạng đi.」

 

Sắc mặt Dao Nương thay đổi đột ngột, dáng vẻ yếu đuối tan thành mây khói.

 

Nàng ta nghiêm giọng nói: 「Diệp Tầm Chi! Là ngươi ép ta ra tay!」

 

Chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ tay trái của nàng ta cong lại thành hình tròn, đặt bên môi—

 

Tiếng huýt sáo chói tai, đột ngột từ môi nàng ta phát ra.

 

Dao Nương oán độc nhìn chằm chằm ta, tiếng huýt sáo càng thêm cao vút.

 

Tiếng huýt sáo vang lên một lúc, mãi lúc sau ở góc tường mới bò ra một con rắn nhỏ màu hoa cải.

 

Một tiểu tư lập tức vớ lấy chiếc cuốc, băm nát con rắn màu hoa cải đó!

Ta bỗng chuyển giọng, đột nhiên hỏi: 「Thuốc giải đâu?」

 

Dao Nương cuối cùng cũng hoảng sợ, lắp bắp nói:

 

「Thuốc... thuốc giải gì?」

 

Ta vung tay tát một cái, đánh cho khóe miệng nàng ta chảy máu:

 

「Còn giả vờ ngu ngơ với ta sao?!」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

「Thuốc giải của cổ đói khát và cổ dâm đâu?」

 

「Nếu ngươi còn không thành thật, ta sẽ áp giải ngươi đi gặp quan phủ!」

 

「Ở kinh đô này đối phó với ngươi, ta có thừa sức lực và thủ đoạn!」

 

Ta nhìn chằm chằm vào bụng dưới của nàng ta, cười lạnh một tiếng:

 

「Huống chi đứa bé trong bụng ngươi, có phải cốt nhục Chu gia không, sinh ra rồi khắc biết.」

 

「Nếu không phải, hắn ta liệu có tha cho ngươi?」

 

Sắc mặt Dao Nương đại biến, lập tức quỳ xuống đất.

 

Nàng ta túm lấy vạt váy của ta, nước mắt giàn giụa: 「Đại nương tử cứu ta!」

 

17

 

Ta nhẹ nhàng rút vạt váy về, mặt lạnh như tiền.

 

「Đưa thuốc giải cho ta, ta sẽ cứu ngươi.」

 

Thần sắc Dao Nương ai oán, mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

 

「Cổ đói khát và cổ dâm, căn bản không có... không có thuốc giải.」

 

「Đó là độc cổ do chủ nhân của ta, Ba Nhân luyện ra.」

 

「Chu Du và Ba Nhân ở Miêu Cương vừa gặp đã cảm mến nhau, kết nghĩa huynh đệ.」

 

「Hai nghìn lạng bạc kia là giá mua cổ trùng, ta thực chất là do Ba Nhân tặng cho Chu Du.」

 

「Huống hồ, trong cơ thể ta còn có một loại cổ trùng càng độc địa hơn—Tử mẫu cổ!」

 

Ta thầm kêu không ổn trong lòng: 「Thế nào là Tử mẫu cổ?」

 

Dao Nương nức nở nói: 「Đó là loại cổ trùng chuyên dùng để khống chế con người, một tử, một mẫu.」

 

「Chu Du đã cho mẫu trùng ăn con mèo của lão phu nhân, tử trùng thì cho ta ăn.」

 

「Mẫu bị thương, tử bị thương.」

 

「Mẫu chết, tử chết.」

 

「Chỉ cần ta có bất kỳ hành động bất chính nào, lão phu nhân liền có thể thông qua hành hạ con mèo để hành hạ ta...」

 

「Tử mẫu cổ, so với cổ đói khát và cổ dâm còn độc địa hơn nhiều!」

 

Ta ngơ ngác nói: 「Vậy ngươi vì sao vẫn tin lời mật ngọt của Chu Du, ra tay độc ác với ta?」

 

Dao Nương thê lương nói: 「Đại nương tử, người có điều không biết.」

 

「Từ nhỏ, ta đã rơi vào tay Ba Nhân, chịu đủ mọi giày vò.」

 

「Chu Du tốt xấu gì cũng còn trẻ tuổi anh tuấn, còn Ba Nhân kia... đã là một lão già sáu mươi tuổi rồi.」

「Đứa bé trong bụng ta, thực chất là con của Ba Nhân.」

 

「Hắn ta trông mong sau khi ta sinh con trai ra, sẽ độc chiếm toàn bộ tài sản nhà họ Chu.」

 

「Ta giằng co giữa hai người đàn ông, cũng chỉ là vì muốn sống sót.」

 

「Cả đời ta chịu đủ mọi cay đắng, không muốn lại để đứa bé trong bụng chịu khổ nữa!」

 

「Mưu hại Đại nương tử, thật sự không phải điều ta mong muốn.」

 

「Cầu xin Đại nương tử khai ân!」

 

「Cứu ta và đứa bé trong bụng...」