Trong thư, ta đã kể cho Bùi Hoài nghe về kiếp trước như một giấc mộng chẳng lành.
Cổ trùng, Thanh Hạnh, xương trắng trong giếng khô... ta đều lần lượt nói ra.
Ngân Sương nói, Bùi Hoài sau khi đọc xong thư, ngay tại chỗ liền bổ nát một chiếc ghế.
Sắc mặt đó, tựa như muốn g.i.ế.c người vậy!
Ta nhìn Bùi Hoài, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Nhưng cũng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: "Có hỏi ra gì chưa?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Hoài đứng dậy nhường chỗ cho ta ngồi.
"Người gác cổng và phu nuôi ngựa khai rằng bất kể ngươi đi đâu, đều phải báo cáo lại với bà mẫu giả của nàng.
Còn tung tin đồn, khiến đám nô bộc trong nhà đều không nghe theo sự sai khiến của nàng.
Cũng không cho phép nàng và thiếp thất Dao Nương, đi lại quá gần."
Ta gật đầu: "Hộ tịch ta nhờ đệ điều tra, đã có tin tức gì chưa?"
Bùi Hoài gật đầu: "Năm đó Chu Tần thị gả vào Chu gia làm thiếp, quả thực có hai nha hoàn theo làm của hồi môn.
Một người tên Thanh Hạnh, một người tên Xuân Hương."
Ta nói: "Chu gia không có ma ma nào tên Xuân Hương.
Nếu đúng là Thanh Hạnh đã thay thế Chu Tần thị, vậy thì Xuân Hương chắc chắn đã c.h.ế.t rồi."
Ta đưa mấy tấm ngân lượng qua.
Bùi Hoài nhíu mày: "Nàng đưa tiền cho ta làm gì?"
Ta nói: "Đây là ngân lượng Chu Tần thị giả kia đưa cho ta dùng để cứu Chu Du.
Nếu không tiêu đi, sao trông cho thật được.
Đệ một chuyến tiễu phỉ, tổn binh chiết tướng, chẳng phải tốn tiền sao?
Quân lương của triều đình, xưa nay vẫn chậm trễ."
Bùi Hoài nhìn ta một cái.
Ta sau lớp khăn che mặt vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn bị tức đến bật cười:
"Không phải nói là trúng cổ trùng rồi sao? Nàng ngược lại chẳng hề hoảng hốt chút nào."
Ta nhàn nhạt đáp:
"Chỉ đến Trung thu mới cổ phát, hiện giờ nhất thời nửa khắc sẽ chưa c.h.ế.t được.
Hai người này xử lý thế nào?"
Trong mắt hắn hiện lên sát khí nồng đậm:
"Đánh c.h.ế.t rồi vứt ra bãi tha ma đi.
Cho dù chỉ là một giấc mộng chẳng lành, cũng không thể giữ lại hai súc sinh này, làm hại ngươi trong mộng."
Ta nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm:
"Phải đó, nỗi đau trong mộng... giống như thật vậy."
Bùi Hoài đau lòng nhìn ta:
"Hiện giờ ta đã trở về rồi.
Mọi chuyện có ta đây, nàng chẳng cần sợ hãi điều gì cả.
Mau chóng giải quyết xong xuôi những chuyện dơ bẩn này, cắt đứt sạch sẽ với nhà họ Chu kia đi.
Chu Du hiện giờ vẫn đang bị giam giữ, chỉ chờ nàng đến xem kịch hay thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Năm đó Bùi Hoài luôn lén lút dẫn ta giả trang thành nam tử đi xem hát.
Người gây náo loạn y quán hôm nay, cũng là người của gánh hát giả trang.
Lúc này, một tên ngục tốt ho khan một tiếng.
Ném hai cái màn thầu cho phạm nhân ở đối diện Chu Du.
Tên phạm nhân kia đầu bù tóc rối, mặt mũi cáu bẩn, trên mặt mọc đầy râu ria.
Áo tù trên người bẩn thỉu, nhìn là biết đã bị giam cầm ở trong rất lâu rồi.
Tên ngục tốt lại xách một chiếc hộp đựng thức ăn màu đỏ, gõ gõ vào song gỗ:
"Chu Du! Nương tử nhà ngươi mang đồ ăn đến rồi!"
Trong hộp đựng thức ăn chỉ là vài món ăn thường ngày ở nhà.
Chu Du lại như quỷ c.h.ế.t đói đầu thai vậy, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Hắn vừa ăn vừa chửi:
"Nương tử của ta là thiên kim tiểu thư nhà Thị lang... ta là tế công nhà Thị lang...
Tri phủ đại nhân của các ngươi còn là môn sinh của nhạc phụ ta!
Các ngươi cũng dám đãi mạn ta!"
Bùi Hoài bưng chén trà, xoay một vòng trên đầu ngón tay, ánh mắt liếc về phía ta.
Tựa cười mà không phải cười.
Ta biết, hắn đang cười phụ thân ta, sao lại chọn cho ta một kẻ thối nát như vậy.
Ta đang định trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nghe thấy tiếng xích sắt bị kéo lê lạch cạch.
Ta thoáng chốc thẳng tắp sống lưng, dựng thẳng tai lên.
Tên phạm nhân râu quai nón kia xông đến bên cạnh cửa ngục, lớn tiếng hô:
"Ngươi là Chu gia nhị lang ư?"
Ta kinh hỉ nhìn về phía Bùi Hoài.
Bùi Hoài khẽ mỉm cười, tỏ ra khá đắc ý.
Chu Du bệu trên đống cỏ khô, vừa ợ hơi: "Ngươi lại là ai?"
Tên phạm nhân gấp gáp nói: "Ngươi không nhận ra ta nữa sao?"
Chu Du lười biếng không muốn để ý đến hắn nữa, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Giọng tên phạm nhân đột nhiên lớn hơn:
"Chu nhị lang, năm đó qua Thục đạo ngươi hứa cho bạc, sao lại thiếu mất một trăm lượng bạc?"
Tròng mắt của Chu Du trừng lớn như hai cái chuông đồng.
Tên phạm nhân cười lạnh: "Nhị lang! Nghề nào cũng có quy củ của nghề đó!
Bạc chưa đưa đủ, chuyện của chúng ta chưa xong đâu!"
Chu Du ngưng thần một lát, rồi ngồi dậy.
Hắn giả lả cười: "Vị huynh đài đây, e rằng đã nhận nhầm người rồi.
Ta mở cửa làm ăn buôn bán, một khoản tính một khoản, cuối năm chốt sổ là quy củ cũ rồi.
Nếu thật sự có nợ nần qua lại, giấy nợ phải đưa ra chứ.
Đừng có vừa há mồm đã loạn cắn bừa!"
Ta đột nhiên có chút khẩn trương.
Vài ba câu đã muốn moi ra sự thật, e rằng khó.