“Tại sao lại muốn tặng cung điện này cho ta?”, Tô Minh lại hỏi. “Anh là người đàn ông của chủ nhân, tôi rất rõ về mắt nhìn người của chù nhân.
Nếu Người đã chọn anh thì anh chắc chắn phải là người ưu tú nhất trong chư thiên vạn giới.
Những bào bối trong này tặng cho anh thì anh nhất định có thể phát huy được tác dụng của nó, thậm chí sau này có một ngày anh có thể đi cứu chủ nhân nữa”, giọng nói của thỏ trắng lớn hơn. Tô Minh trầm ngâm nắm chặt nắm đấm.
Anh cảm động và thấy áp lực bởi sự tín nhiệm của thỏ trắng. Anh đã muốn đi cứu Thiên Nữ từ lâu lắm rồi. Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của thỏ trắng, hai người cùng đến vị trí chính giữa của cung điện. Cung điện không lớn, hay nói cách khác, trong này chứa đựng quá nhiều khí tức không gian. Đứng ở chính giữa cung điện nhìn cũng không thấy quá nhiều đồ, chỉ có một cái giá treo. Thoạt nhìn giá treo này rất bình thường, chứa đựng thần vận màu đen.
Trên giá cũng đặt không nhiều đổ lắm. “À tôi còn chưa biết anh tên là gì?”, thỏ trắng hòi. “Tô Minh! Còn ngươi?” “Bạch Thanh!”, thỏ trắng lại nói: “Những đồ đặt trên giá treo này đều là chủ nhân của nền văn minh Không Gian sưu tầm.
Năm đó, hắn bị chủ nhân đánh bại nên bồi thường hết cho chủ nhân.
Tôi còn nhớ lúc đó hắn vô cùng xót xa và đau đớn, có lẽ tim cũng rì máu luôn rồi”. Tô Minh đi về phía giá treo đó, đầu tiên nhìn thấy một viên đá. “Nguyên thạch không gian?”, ánh mắt Tô Minh kích động, trong lòng chấn động, có chút run rầy. Trên thế gian thật sự có thứ này ư? Anh từng đọc qua sách cổ, tất cả pháp đạo thuật tướng trong chư thiên vạn giới đều bắt nguồn từ nguyên thạch. Chỉ có điều, nguyên thạch chỉ là truyền thuyết. Nó thật sự tồn tại sao? Trước đó Tô Minh không dám chắc chắn. Nhưng lúc này, một viên nguyên thạch không gian xuất hiện trước mặt Tô Minh, vô cùng chân thật, vô cùng
sống động nên Tô Minh không thể không tin. Mặc dù nguyên thạch này không lớn nhưng Tô Minh có thể chắc chắn, nếu như mình nuốt trọn và lĩnh ngộ được thì pháp nguyên không gian của mình có thể bùng nổ và biến đổi không ngừng. Lúc này, anh cảm nhận được sự run rẩy, khiếp sợ của pháp nguyên không gian trong cơ thể mình, tất nhiên còn có cả chút khao khát. “Đây là nguyên thạch không gian!”, thỏ trắng cũng đi lại nhìn nguyên thạch không gian đó, chỉ sợ Tô Minh không biết nên lại nói: “Đây là thứ tốt, nó có thể giúp anh bước lên đình cao đáng sợ trong đạo không gian.
Tiếc rằng mặc dù nó tốt nhưng không dễ nuốt trọn”, thỏ trắng lắc đầu, nói. Tô Minh cười, nghĩ ‘Không dễ nuốt trọn’ sao? Có lẽ vậy! Chỉ có điều, mình có kho tàng huyết mạch nên chắc dễ hơn chăng? Lúc đó có gì mà không nuốt được? Tô Minh không khách khí mà trực tiếp thu lại nguyên thạch không gian này. Sau đó anh nhìn sang bên cạnh nguyên thạch không gian đó là một kiếm y. Kiếm y này cũng là thứ hiếm gặp. Nghe nói, có một số thầy luyện binh khí đình cấp trên thế gian sau khi luyện ra một chí bảo tuyệt phẩm, để giúp cho sản phẩm của mình hoàn hào hơn nên đã chế ra một kiếm y.
Một mặt có thể bảo vệ được kiếm, mặt khác có thể tăng thêm thuộc tính của kiếm. Kiếm y ở trước mặt tất nhiên là kiếm y thuộc về không gian rồi.