Tô Minh chỉ mất mấy giây để giết chết hai người này.
Nhanh quá đi mất, nhanh đến mức không thể nào tin nổi!
Và cũng nhẹ nhàng quá!
Ở đằng xa, bọn Tiêu Lục và Dư Tự nhìn thấy hết tất cả thì trong lòng thấy tuyệt vọng.
Cảm giác tuyệt vọng không thể nào diễn tả được.
Trong số bọn họ thì thực lực của Dư Tự không bằng La Truất, cũng không bằng Chu Phú, kém hơn một họ một bậc.
Mặc dù Tiêu Lục mạnh thật, đặc biệt là tinh huyết hừng hực đến kinh người của ông ta, cảnh giới đạt đến mức bán bộ Tiên Tôn, nhưng trên thực tế, vì cảnh giới này quá hư ảo, dù cho có cố đốt cháy để chống đỡ thì sức chiến đấu thực tế cũng không mạnh bằng bán bộ Tiên Tôn thật sự.
Đương nhiên, dù là như vậy thì lúc này Tiêu Lục cũng đã thoát ra khỏi sự trói buộc do mười mấy loại quy luật không gian thần thông tạo thành rồi.
Tiêu Lục là người đầu tiên thoát ra được.
“Lục Tiên Trảm!”, đôi mắt của Tiêu Lục đã tối đen, sự thù hận ăn sâu vào tận xương tủy, ông ta nhìn Tô Minh chằm chằm, bất chấp tất cả ra tay.
Chiêu thức mạnh nhất của ông ta là Lục Tiên Trảm.
Thanh đao trong tay ông ta cứ như bị ma nhập.
Luồng khí màu đen gào thét.
Cuồn cuộn tuôn trào như muốn che lấp hết trời đất.