Trình Thù cõng Rosa suốt chặng đường về căn biệt thự nhỏ. Tâm trạng cô không tốt, cứ bám chặt lấy anh, không chịu xuống.
Không còn cách nào khác, anh lại cõng cô lên phòng ngủ rồi tự tay cởi giày cho cô.
Trong suốt quá trình ấy, Trình Thù luôn cúi đầu, tránh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô.
Anh cảm thấy áy náy, vì thế hiếm khi có cảm giác lùi bước như lúc này.
Trình Thù không muốn nhìn thấy đôi mắt lẽ ra nên trong trẻo, rạng rỡ của cô lại vì anh mà ngập tràn nước mắt.
Rosa cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường trong động tác của anh, trong lòng lại thầm trách mình yếu đuối, đa sầu.
Cô quay đầu, dùng mu bàn tay lau vội nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Sebastiano, em nghe Gasol nói trong biệt thự có phòng chiếu phim, anh có thể đưa em đi xem không?”
Rosa đưa tay nâng mặt Trình Thù lên, dùng chút lực để ép anh nhìn thẳng vào mình.
Từ góc nhìn của cô, vết sẹo nhỏ li ti nơi mí mắt anh hiện lên rõ ràng.
Ánh mắt anh hơi lệch đi, vẫn không nhìn thẳng vào cô, giọng khàn khàn đáp: “Ừ, ngay bên cạnh thôi.”
Thế là cô lại theo anh đến phòng chiếu phim.
Khi cửa được đẩy ra, căn phòng nhỏ thoang thoảng mùi trầm hương dịu nhẹ, hẳn là mùi hương còn sót lại sau khi quản gia dọn dẹp.
Rosa bật hai ngọn đèn nhỏ trước màn chiếu, ánh sáng vàng nhạt tỏa xuống hình quạt, chiếu lên bức tường phía sau.
Cô chợt phát hiện trên bức tường trắng có những đường kẻ ngang chồng lên nhau, nguệch ngoạc kéo dài từ trái sang phải.
Cô ngẩn người, đưa tay chạm nhẹ, phát hiện đó là vết bút chì.
“Đây là…?” Rosa khẽ hỏi, trong lòng đã mơ hồ đoán được câu trả lời.
Trình Thù cởi áo sơ mi đặt lên ghế sofa, vừa điều chỉnh máy chiếu vừa liếc mắt nhìn qua, sau đó thu hồi ánh nhìn, giọng nói bình thản: “Hồi nhỏ, Sergio thường so chiều cao với anh. Những vạch này đều do bố mẹ anh kẻ.”
Anh nheo mắt, chỉnh lại tiêu điểm lên màn chiếu rồi tiếp tục nói: “Căn nhà này vốn là bố anh mua lại từ một đối tác. Mấy năm liền, mỗi khi đông đến, gia đình anh đều đến đây nghỉ lễ. Sau này, khi họ gặp chuyện không may, căn nhà bị người kia thu hồi. Đợi đến khi có đủ khả năng, anh đã chuộc lại nó. Đây là nơi lưu giữ những dấu vết cuối cùng về cuộc sống của họ, nên cả anh và Sergio đều không nỡ rời xa.”
Nghe đến đây, cơ thể Rosa bỗng run lên, các ngón tay đang đặt trên tường dần siết chặt.
Cô đau lòng đến mức như có gì đó vỡ vụn trong tim, chỉ có thể cúi đầu hít thở sâu để kiềm chế cảm xúc.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện thời thơ ấu.
Ví dụ như, mẹ cô thường kéo cô lại so chiều cao, sau đó khuôn mặt nghiêm nghị ấy sẽ thoáng hiện nét tiếc nuối mà nói:
“Tiểu Thất, con đừng lớn nhanh quá.”
Nhưng rồi tất cả chỉ còn là nỗi đau khi trưởng thành.
Chính vì từng đau đớn nên cô càng thấu hiểu nỗi đau của Trình Thù.
Lúc này, Rosa cảm thấy lưng mình cứng ngắc, phải mất một lúc mới thả lỏng lại được.
Trên tấm thảm trong phòng đặt một chiếc ghế sô pha dài, gần cửa sổ còn có một góc vuông nhỏ đủ chỗ cho hai người nằm nghỉ.
Thấy cô không lên tiếng, Trình Thù lại hỏi: “Xong rồi, em yêu, em muốn xem phim gì?”
Rosa quay đầu nhìn về phía màn hình, ánh mắt lướt qua từng bộ phim.
Trong ánh sáng mờ tối, cô bỗng bị thu hút bởi một bộ phim cũ mang tên ‘Interstellar’ (Hố Đen Tử Thần).
Chỉ vì dòng slogan của nó: “Tình yêu có thể vượt qua cả thời gian và không gian.”
Cô nghiêng đầu, như bị mê hoặc, chỉ tay về phía đó: “Xem cái này đi, Sebastiano.”
Trình Thù quay lại phòng ngủ lấy một chiếc chăn mỏng, sau đó tắt hết đèn, nhấn nút phát.
Đây không phải lần đầu tiên anh nghe nói về bộ phim ‘Interstellar’, nhưng lại là lần đầu tiên anh thực sự xem nó.
Mùa đông năm 2014, bộ phim này gây bão khắp thế giới.
Sergio khi đó đang ở Đức, xem xong còn cảm thán mãi trong cuộc gọi video với anh.
Nhưng năm đó, anh lại bận rộn giải quyết công việc nội bộ trong tập đoàn và chăm sóc Raphael nên chẳng có thời gian tận hưởng.
Không ngờ, tám năm sau lại có cơ hội này.
Trên ghế sofa, Trình Thù ngồi dựa vào thành ghế, ôm trọn Rosa trong lòng.
Cô co chân, tựa vào anh, còn anh để trần nửa thân trên, lồ ng ngực nóng ấm, vòng tay ôm chặt lấy cô.
Tư thế ôm trọn như dỗ dành trẻ con này mang đến cho Rosa cảm giác an toàn vô cùng.
Hình ảnh trong phim hoành tráng, ánh sáng không ngừng thay đổi trên khuôn mặt họ.
Sự ấm áp này khiến cô dần buồn ngủ, cô thay đổi tư thế, áp sát hơn vào xương quai xanh của anh.
Trình Thù nhẹ nhàng đung đưa, bàn tay vỗ về như đang ru cô vào giấc ngủ.
Bộ phim rất dài, dần dần, mí mắt Rosa khép lại, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trong tiếng thoại của diễn viên.
Trình Thù ngừng động tác, ánh mắt trở nên trầm lắng, cằm anh dịu dàng cọ nhẹ vào tóc cô.
Trong khoảnh khắc bình yên này, anh cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim bên trái của cô và bên phải của anh đang hòa làm một.
Ở không gian nhỏ bé này, hai người dường như tan vào nhau.
Trình Thù thầm nghĩ, may mà Rosa đã chọn anh.
Cô là mảnh ghép cuối cùng trong cuộc đời anh, sự xuất hiện của cô khiến anh trở nên trọn vẹn hơn.
Trình Thù không vội tắt bộ phim mà chỉ giảm âm lượng xuống rất nhỏ. Sau đó, anh đắp một tấm chăn mỏng lên người cô rồi tiếp tục xem.
Vô số lý thuyết vật lý xen lẫn những cảm xúc đặc biệt của con người ùa đến với anh. Khi giai điệu ‘Interstellar’ vang lên, anh cuối cùng cũng hiểu tại sao Sergio lại có biểu cảm phức tạp như vậy.
Anh lặng lẽ xem hết bộ phim, bế Rosa trở lại phòng ngủ.
Trình Thù vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô, để lại một nụ hôn nhẹ rồi một mình đi lên tầng bốn.
Bóng dáng cao lớn của anh bước đi trên cầu thang, hòa cùng bóng tối.
Anh im lặng giây lát, như bị điều gì thôi thúc, bất giác đẩy cánh cửa tầng bốn ra và bật đèn lên.
Ánh sáng chiếu rọi lớp bụi lơ lửng trong không khí, hương giấy nhàn nhạt phảng phất, mở ra chiếc hộp ký ức của Trình Thù.
Nơi này vẫn còn lưu giữ những dụng cụ và tác phẩm hội họa anh để lại khi mười một, mười hai tuổi.
Gác xép thường do quản gia dọn dẹp. Dù đoán rằng anh sẽ không bao giờ cầm cọ vẽ nữa, nhưng quản gia vẫn định kỳ thay mới các hộp màu trong ngăn kéo.
Từng bước chân của Trình Thù khiến sàn gỗ kêu lên kẽo kẹt, anh đi đến chiếc ghế đẩu trước giá vẽ rồi ngồi xuống.
Thực ra, các dụng cụ ở đây đều không còn phù hợp với vóc dáng của anh nữa, thậm chí trông chúng còn có chút lạc lõng.
Nhưng khi nhìn chằm chằm vào chúng, anh lại thấy có điều gì đó thú vị, bật cười khẽ rồi châm một điếu thuốc.
Màn đêm buông xuống, đầu thuốc đỏ rực lập lòe trong bóng tối.