Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 498: MoÌ£i người chơ�? Mong (2)



– Phách Đao Long Tam kia đao pháp xuất thần nhập hóa, tuyệt đối là kẻ khó chÆ¡i.  

– Hôm nay LuÌ£c Lâm Thiên muốn ứng chiến ba người này, chỉ sợ sẽ xảy ra một hồi ác chiến.  

Còn một người chưa tới cho nên phía ngoài không ít đệ tử đều đang bàn tán về ba người này.  

– Mau nhìn, Thúy NgoÌ£c tới.  

– Nghe nói Phi Ưng Lăng Phong, Phách Đao Long Tam vì Thúy NgoÌ£c mới khiêu chiến LuÌ£c Lâm Thiên nha.  

– Phi Ưng Lăng Phong không phải đang truy cầu LuÌ£c Vô Song sao? Hiện giờ sao laÌ£i vì Thúy NgoÌ£c mà khiêu chiến với LuÌ£c Lâm Thiên?  

– LuÌ£c Vô Song đã sớm thuộc về LuÌ£c Lâm Thiên. Mà Thúy NgoÌ£c này dường như cũng có không ít quan hệ với LuÌ£c Lâm Thiên. Ta nghe mấy người trong mật điÌ£a nói, nửa năm trong mật điÌ£a Thúy NgoÌ£c và LuÌ£c Lâm Thiên đều ở cùng nhau. Thời gian nửa năm chuyện gì cũng có thể xảy ra.  

– Ngươi nói là Thúy NgoÌ£c và LuÌ£c Lâm Thiên có một chân sao?  

– Đâu chỉ có thế, tiểu thư Vân Hồng Lăng cũng có quan hệ với hắn. Trên Vân Dương Tông này ba nữ nhân xinh đeÌ£p nhất đều có quan hệ với LuÌ£c Lâm Thiên.  

– LuÌ£c Lâm Thiên này quả thực quá phận. Nếu có được một người thì thôi đằng này có quan hệ với cả ba nữ nhân xinh đeÌ£p nhất Vân Dương Tông. Nếu ta là Phi Ưng Lăng Phong ta cũng quyết đấu với hắn.  

– Ngươi sao? Đáng tiếc ngươi chỉ là cái rắm, ta đoán LuÌ£c Lâm Thiên chỉ cần một chiêu cũng có thể phế ngươi.  

(Có cần phải đả kích người ta vậy không =)))  

Trong tiếng nghiÌ£ luận của moÌ£i người, mấy thân ảnh xinh đeÌ£p nhanh chóng tiến tới. Lúc mấy đaÌ£o thân ảnh này đáp xuống mặt đất tức thì thu hút ánh mắt của vô số đệ tử.  

Hai thân ảnh xinh đeÌ£p trước mắt khiến cho chúng đệ tử sợ hãi than, dung maÌ£o tuyệt mỹ khiến cho những nam đệ tử ở đây không dứt ra được, khiến cho những nữ đệ tử buồn bã ảm đaÌ£m. Mà hai người này chính là Thúy NgoÌ£c và Vân Hồng Lăng, phía bên caÌ£nh boÌ£n hoÌ£ còn có Dương Diệu và Độc Cô Băng Lan.  

Tứ nữ xuất hiện, chúng hộ pháp lập tức đưa tứ nữ lên đài cao. Có Vân Hồng Lăng ở đây, Dương Diệu, Độc Cô Băng Lan và Thúy NgoÌ£c đều nhận được đãi ngộ vô cùng tốt.  

– Tiểu tặc này mỗi lần đều thích tới muộn.  

Ánh mắt nhìn lên trên đài, Vân Hồng Lăng khẽ nói một tiếng.  

– Hồng Lăng, taÌ£i sao muội laÌ£i thích goÌ£i hắn là tiểu tặc? Lẽ nào thực sự hắn đã trộm thứ đó của muội?  

Thúy NgoÌ£c mỉm cười. Dáng vẻ hiện taÌ£i của nàng khiến cho không ít đệ tử phía dưới choáng váng.  

– Hắn…  

Ánh mắt Vân Hồng Lăng lập tức biến đổi nói:  

– KHông nói tới tiểu tặc kia nữa. Thúy NgoÌ£c, tiểu tặc này vì ngươi mới tiếp nhận khiêu chiến của Phi Ưng Lăng Phong, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi và hắn….  

– Hồng Lăng, chuyện này ta cũng không biết nói thế nào với ngươi, chỉ là….  

THúy NgoÌ£c nói.  

– Ta hiểu rồi, ngươi đã sớm quen biết tiểu tặc kia, ta chỉ là….  

Ánh mắt Vân Hồng Lăng có chút buồn bã.  

– Nha đầu ngốc.  

Nhìn Vân Hồng Lăng, Thúy NgoÌ£c mỉm cười nói:  

– Có một số việc tới bước này nếu như chúng ta đều không buông xuống được vậy thì cũng chỉ có thể tiện nghi cho tiểu tử kia.  

– Hừ. Thế nhưng ta laÌ£i rất giận tiểu tặc kia, chuyện gì cũng không nói cho ta biết.  

Vân Hồng Lăng chu miệng nói.  

Thời gian laÌ£i trôi qua, lúc này không ít đệ tử đứng xem chung quanh đã bắt đầu sốt ruột.  

– Lục Lâm Thiên kia vì sao còn chưa tới? Không phải là sợ Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt đó chứ?  

– Chắc là không, LuÌ£c Lâm Thiên kia trên ĐiÌ£a Long đỉnh chưa thua trận nào. Ta còn nghe nói trong mật điÌ£a hắn cũng đã chiếm được Vũ Linh thánh quả, có lẽ thực lực hiện taÌ£i còn maÌ£nh hÆ¡n.  

Rống.  

Phía chân trời xa xa lúc này có một tiếng thú rống trầm thấp vang voÌ£ng. Tiếng thú rống này vang lên khiến cho không ít toÌ£a kyÌ£ của các đệ tử thân truyền chung quanh xao động.  

– Tới rồi.  

Nghe thấy tiếng thú rống này, moÌ£i người đều biết LuÌ£c Lâm Thiên đã xuất hiện. Cũng chỉ có tiếng Thiên Sí Tuyết Sư rống mới khiến cho những yêu thú khác xao động như vậy.  

Trong bầu trời, Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ đang vỗ cánh bay tới, trong nháy mắt thu nhỏ laÌ£i thân thể còn hÆ¡n mười trượng, thân ảnh màu xanh từ trên trời haÌ£ xuống. một đaÌ£o lưu quang màu vàng trong nháy mắt đáp xuống bờ vai Thúy NgoÌ£c.  

– Tiểu Long, các ngươi tới quá muộn nha.  

Thúy NgoÌ£c vuốt ve đầu Tiểu Long rồi nói.  

– Là lão đaÌ£i xuất môn muộn ra, không liên quan tới đệ.  

Tiểu Long lắc lu cái đầu nói.  

Nghe thấy Tiểu Long nói, chúng hộ pháp chung quanh lúc này vô cùng kinh ngaÌ£c, ngay cả Độc Cô Băng Lan và Dương Diệu cũng kinh ngaÌ£c không ngớt.  

Chân khí dưới chân chợt lóe, thân thể LuÌ£c Lâm Thiên đáp xuống võ đài, ánh mắt tùy ý đảo qua đám người phía dưới. Lúc này hắn cũng vô cùng ngaÌ£c nhiên không nghĩ tới laÌ£i nhiều người như vậy, hôm nay không phải là đầu tháng mà.  

Theo sự xuất hiện của LuÌ£c Lâm Thiên, không ít ánh mắt chung quanh lập tức đổ dồn vào người hắn, trong ánh mắt cũng hiện lên vô số tâm tình khác nhau.  

– LuÌ£c Lâm Thiên, ngươi tới quá muộn, ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới đây.  

Phách Đao Long Tam nhìn LuÌ£c Lâm Thiên, khí thế áp bách tiến tới, trong mắt bắn ra chiến ý.  

– Không phải là ta tới muộn mà là các ngươi tới sớm.  

LuÌ£c Lâm Thiên nói.  

– Chúng ta có thể bắt đầu.  

Phách Đao Long Tam nhìn LuÌ£c Lâm Thiên, thân thể chậm rãi tiến tới.  

– Long Tam, để ta lên trước, miễn cho ngươi thua laÌ£i mất mặt.  

Phi Ưng Lăng Phong lúc này chậm rãi tiến lên, khí chất laÌ£nh nhaÌ£t kia khiến cho không ít nữ đệ tử chung quanh thấy si mê.  

– Chê cười, ta mà thua sao? Hừ.  

Phách Đao Long Tam liếc mắt nhìn Phi Ưng Lăng Phong nói.  

– Nếu viÌ£ nếu như cảm thấy không ngại thì có thể cùng tiến lên.  

LuÌ£c Lâm Thiên mỉm cười nói.  

Nghe LuÌ£c Lâm Thiên nói vậy, đám đệ tử đứng xem chung quanh chỉ có thể thay LuÌ£c Lâm Thiên lau mồ hôi laÌ£nh, đồng thời chống laÌ£i Phách Đao Long Tam và Phi Ưng Lăng Phong, chỉ sợ là đệ nhất Long bảng Triệu Kình Hải cũng không thể làm được.  

– LuÌ£c Lâm Thiên, ngươi đừng quá kiêu ngaÌ£o rồi đấy.  

Phách Đao Long Tam nhìn LuÌ£c Lâm Thiên, khí thế sắc bén bắn ra nói:  

– Ngươi nói như vậy không sợ đầu lưỡi tê sao?  

– Chuyện này chỉ có thử qua mới biết được, hai viÌ£ quyết điÌ£nh ai tới trước đi. Không thì hai viÌ£ cùng tiến lên, điều này tuyệt đối có thể.  

LuÌ£c Lâm Thiên nói, đối với hai người này, LuÌ£c Lâm Thiên cũng không cảm thấy chán ghét, chỉ là muốn sớm một chút đánh baÌ£i hai người này, sau đó đối chiến với Chiên Đao Khuất Đao Tuyệt mà thôi.  

LuÌ£c Lâm Thiên đưa mắt nhìn Khuất Đao Tuyệt đứng ở phía xa, người này mới chính là đối thủ mà hôm nay hắn thật tâm muốn ứng chiến.  

Phách Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong. Hai người này tuy rằng quả thực cường hãn, thế nhưng trong lòng LuÌ£c Lâm Thiên biết, thực lực chân chính của hắn chỉ có thể trên người Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt mới có thể kiểm chứng được.  

– Quá kiêu ngaÌ£o.  

Phi Ưng Lăng Phong tiến lên, lập tức nói với Phách Đao Long Tam:  

– Long Tam, chuyện của chúng ta taÌ£m hoãn, để ta xem thực lực của LuÌ£c Lâm Thiên rốt cuộc có bao nhiêu.  

– Tốt, như lời ngươi nói, ta sẽ nhường ngươi trước.  

Phách Đao Long Tam lui về phía sau. Hai người này kỳ thực cũng không có ân oán gì, chỉ là luôn đối chói gay gắt với nhau mà thôi, lúc này đương nhiên nhanh chóng có quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com