Giữa Diệp Liên Thành và Mạc Hâm Chi còn có một câu chuyện xưa.
Ngay khi Mạc Hâm Đình kết thúc màn hồi tưởng về quá khứ, Dương Mạn Vũ đã cho rằng đây chỉ là một bi kịch không có thật.
Không biết trong suốt cuộc đời dài vỏn vẹn mười tám năm của Mạc Hâm Chi, cô ấy đã cười bao giờ chưa? Không phải là nụ cười mỉm đầy lịch sự và khuôn phép, mà là kiểu cười thật sự cất lên từ trong tâm khảm ấy?
Dương Mạn Vũ thật sự rất muốn biết câu trả lời.
Vào năm Mạc Hâm Đình bốn tuổi, cô bé đột nhiên có một người chị gái, nghe bọn họ nói, chị ấy tên là Trịnh Lan Chi. Trịnh Lan Chi mười tuổi đã là một cô bé ngoan ngoãn, hiền lành ít nói, dù cho Mạc Hâm Đình có làm gì đi chăng nữa thì chị Lan Chi cũng chưa bao giờ nổi giận, cứ như thể trong lòng chị ấy, chăm sóc cho Mạc Hâm Đình là nhiệm vụ tối cao được Thượng đế giao phó vậy. Một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, không những thế, còn phải hoàn thành một cách xuất sắc.
Còn với Mạc Hâm Đình, chị Lan Chi chỉ là chị Lan Chi thôi, trong đôi mắt của một đứa trẻ, chị Lan Chi không có bất cứ một thân phận kì lạ nào khác, đây chính là chị gái của cô. Đúng vậy, đó là chị Lan Chi đã luôn đối xử với Mạc Hâm Đình rất tốt, rất rất tốt.
Từ ngày có chị Lan Chi, công chúa nhỏ nhà họ Mạc lại thỏa sức vui đùa hơn cả trước đó, không ít lần người ta phát hiện cô nhóc mặc váy xòe lén lút trèo rào của nhà hàng xóm, vặt hết hoa hồng quý hiếm trong vườn nhà bọn họ, thậm chí còn nghênh ngang le lưỡi thách thức khiến cho chủ nhà không khỏi kinh ngạc.
Thấy không, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ để lộ biểu cảm kinh ngạc, giận dữ mà không biết nên mới làm gì mới phải với công chúa nhỏ Mạc Hâm Đình mà thôi, cô bé không cảm thấy sợ một chút nào, bởi vì sau lưng cô còn có chị Lan Chi.
Chị Lan Chi là người có tấm lòng bao la nhất mà Mạc Hâm Đình từng gặp trên đời, không có ai bao dung được như chị Lan Chi, lại càng không một ai có thể có được sự dịu dàng thánh thiện vô cùng như chị Lan Chi.
Lại càng không có ai tĩnh lặng hơn chị Lan Chi được nữa.
Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, Mạc Hâm Đình luôn luôn là viên ngọc quý được trời cao ưu ái, là cô công chúa điệu đà ưa mật ngọt của bố mẹ, là cô em gái đáng yêu suốt ngày gây chuyện khiến chị Lan Chi phải lo lắng, là đứa trẻ có cuộc sống vô số người khao khát ghen ty, vậy mà chị Lan Chi lại chỉ là chị gái của Mạc Hâm Đình.
Giữa thế gian đầy rẫy sự độc ác này, những lời như vậy quả thật là mỉa mai biết bao.
Trịnh Lan Chi xinh đẹp giỏi giang, hiền lành ngoan ngoãn, cho dù dùng bất cứ câu từ ca ngợi nào cũng chỉ là sự công nhận cho thân phận con gái nuôi của nhà họ Mạc, người chị gái sẽ luôn bên cạnh bảo vệ Mạc Hâm Đình bằng bất cứ giá nào.
Trịnh Lan Chi học rất giỏi, bởi vì tương lai cô ấy sẽ là cánh tay phải đắc lực cho Mạc Hâm Đình. Trịnh Lan Chi nấu ăn rất ngon, bởi vì Mạc Hâm Đình là cô gái có mười ngón tay không bao giờ chạm nước. Mạc Hâm Đình nghịch ngợm nhuộm lông chú chó cưng của vị quan chức sống trong cùng một tiểu khu với nhà cô thành màu vàng chóe cũng sẽ không bị trách phạt, bởi vì mọi trách nhiệm đều được quy về chị Lan Chi, chị ấy đã lớn mà không biết ngăn cản em gái làm những điều không phải. Cuộc sống của chị Lan Chi dường như đã được gắn chặt với Mạc Hâm Đình, một bước cũng không rời.
Trịnh Lan Chi không được phép phàn nàn, bởi vì cô ấy là con gái nuôi của nhà họ Mạc, đây là những điều mà một cô con gái nuôi nên làm.
Những lời ấy nói mãi cũng sẽ mòn cả tai, dần dần, Mạc Hâm Đình cũng bị thuyết phục giống như bọn họ, quên mất một sự thật rằng người chị gái không chung dòng máu với cô tên là Trịnh Lan Chi, chứ không phải Mạc Hâm Chi.
Đến cả tên của mình Trịnh Lan Chi cũng không có quyền quyết định.
Không bao lâu sau khi cô ấy được đưa về nhà họ Mạc, mẹ của Mạc Hâm Đình nhất quyết cho rằng cái tên đi liền với một loài hoa là biểu trưng cho sự xui xẻo, không những mang ý nghĩa không đứng đắn lại còn mong manh ngắn ngủi, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp chính trị của Mạc Gia Minh.
Đã có lúc Mạc Hâm Đình cảm thấy điều này thật nực cười, tại sao không có ai hỏi liệu chị Lan Chi có thích cái tên này hay không cơ chứ.
Nhưng đó cũng chỉ là một luồng suy nghĩ thoáng qua.
Xuất phát từ một niềm tin tuyệt đối của vị phu nhân có người chồng đã lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm, mọi thứ trong gia đình nhà họ Mạc phải là một sự kết hợp hoàn hảo, ngay cả việc đưa Trịnh Lan Chi bước chân vào cửa lớn nhà họ Mạc cũng là vì "thuận theo thiên ý", vậy thì có lẽ nào phu nhân Cẩm Ngọc lại có thể chừa lại một biến số to lớn như vậy.
Thế cho nên, Trịnh Lan Chi mười một tuổi đã trở thành Mạc Hâm Chi.
Đến tận bây giờ Mạc Hâm Đình vẫn không biết, tất cả những chuyện xảy ra xung quanh chị Hâm Chi liệu có phải là một việc thuận ý trời, hợp lòng người khác hay không, bởi nghe thế nào cũng thấy nó giống như một lời châm biếm vậy.
Bắt đầu từ một khoảng thời gian nào đó mà Mạc Hâm Đình không quá rõ ràng, ánh mắt của anh Liên Thành lúc nào cũng dán chặt lên người chị Hâm Chi. Cuộc đời là một chuỗi những sự việc xảy ra mà không thể tìm được lời giải thích hợp lý, anh Liên Thành thích chị Hâm Chi thì có sao, thứ tình cảm nhỏ bé ấy vĩnh viễn không thể nào sánh được với cảm xúc trong lòng cô công chúa nhà họ Mạc được. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, Mạc Hâm Đình đã rất thích, rất thích anh Liên Thành rồi. Mạc Gia Minh biết, Cẩm Ngọc biết, Mạc Hâm Chi cũng biết, tất cả mọi người đều biết cô đã yêu mến anh Liên Thành tới nhường nào. Cô muốn dành cho anh Liên Thành tất cả những điều tốt đẹp nhất, trước mặt Thượng đế cô đã thề rồi, thề rằng Mạc Hâm Đình sẽ dùng cả đời này để đối xử tốt với Diệp Liên Thành.
Có một lần, Mạc Hâm Đình mặc chiếc áo bóng rổ có tên của Diệp Liên Thành, vẽ lên má hai màu đỏ trắng, là người đầu tiên xuất hiện ở sân thi đấu, "mua chuộc" mọi người xung quanh và cả đội của anh bằng những chai nước mát lạnh và những phần bánh sandwich ngon lành, bởi vì cô muốn anh biết rằng sau lưng anh là sự tin tưởng và cổ vũ vô tận đến từ cô.
Không chỉ có vậy thôi đâu, cô còn đặt tên anh lên hàng đầu trong lời cảm ơn khi cô giành được chiến thắng trong cuộc thi hùng biện, gọi tên anh khi cô trở thành đội trưởng đội cổ vũ của trường, khi được bầu chọn làm chủ tịch nữ đầu tiên của hội học sinh, trong mọi thành tích mà Mạc Hâm Đình đạt được trong cuộc đời này, đều có bóng dáng của Diệp Liên Thành. Chàng trai cùng cô lớn lên ấy là một người tuyệt vời biết bao, mỗi lần Mạc Hâm Đình cất tiếng gọi tên anh, cô đều cảm thấy rất tự hào.
Thứ tình cảm ấy khiến cô có thể làm mọi thứ vì Diệp Liên Thành, chỉ cần anh muốn.
Chỉ cần anh Liên Thành muốn, Mạc Hâm Đình sẵn sàng cúi đầu xin lỗi cô gái từng gửi thư tình cho anh bị cô bắt gặp, lúc ấy cô đã mắng người đó bằng những từ ngữ rất khó nghe.
Một nàng công chúa kiêu ngạo cũng sẽ chịu lùi bước vì tình yêu. Nếu thứ tình cảm mù quáng đẹp đẽ ấy còn không được gọi là tình yêu, vậy thì Mạc Hâm Đình dám chắc, thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm đầy lãng mạn khiến người đời tôn thờ cũng chỉ là lời nói dối được tô vẽ thật khéo.
Bởi thế cho nên, đây chắc chắn là tình yêu.
Bố mẹ cô đã từng nói, trái tim Mạc Hâm Đình giống như một ngọn lửa có thể khiến tuyết ở nơi lạnh nhất thế gian này tan chảy.
Mạc Hâm Chi cũng gật đầu công nhận, Mạc Hâm Đình vừa đáng yêu vừa ấm áp, đầy nhiệt huyết giống ánh nắng miền Nam California.
Trong lời chị gái cô, Mạc Hâm Đình tưởng tượng đến ốc đảo Palm Springs giữa lòng sa mạc khô cằn, mộng mơ nhưng cũng đầy kiêu hãnh, ở nơi ấy dường như ánh mặt trời không bao giờ tắt.
Còn anh Liên Thành là băng tuyết vĩnh cửu ở cực lạnh của địa cầu.
Mạc Hâm Đình lặng lẽ dùng thước dây đặt lên tấm bản đồ thế giới trong thư phòng của bố, từ Palm Springs hướng về phía Bắc, đi qua vùng Alaska rồi vượt eo biển Bering, từ đó đi vào vùng Viễn Đông nước Nga, khoảng cách trên một mặt phẳng vỏn vẹn chưa đầy mười lăm centimet, trên thực tế cũng chỉ gần bảy nghìn hai trăm cây số.
Không biết quãng đường ấy cô đã đi được bao xa rồi? Liệu gió tuyết Siberia đã ngừng thổi vì cô hay chưa?
Mạc Hâm Đình mơ hồ không rõ, phàm là những thứ quá hùng vĩ và siêu thực như vậy, rất khó để đánh giá một cách chính xác.
Và thế là cô bắt đầu học theo phong cách của những cô gái đến Palm Springs tận hưởng nắng ấm, đeo cặp kính râm to bản cùng chiếc mũ rộng vành, áo lụa buộc hoa bên eo, cùng mấy cô nàng tóc vàng hoe, ngực nở eo thon ngồi trên xe mui trần cổ điển lướt qua rặng cọ cao vút trên đại lộ rộng mở của Palm Springs. Nắng gió sa mạc lúc chiều tà rót xuống thành phố màu đỏ rực, môi cô cũng đỏ rực rỡ.
Trớ trêu thay, khi sắc đỏ trên môi Mạc Hâm Đình còn chưa kịp nhạt đi, người chị gái mà cô luôn yêu quý đã bắt đầu có cuộc sống của riêng mình, như thể đã chờ đợi giây phút cô lơ là này từ rất lâu rồi.
Cũng giống như cây thường xuân bên hiên nhà khiến người làm vườn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến nó mọc ngay hàng thẳng lối , chỉ cần bạn không để ý chăm sóc cắt tỉa, nó sẽ sinh trưởng một cách tự do.
Mạc Hâm Đình quay trở về nhà mới muộn màng phát hiện ra, ánh mắt của anh Liên Thành đã không chỉ là từ một phía nữa, chị gái Hâm Chi của cô đã bắt đầu đáp lại chúng rồi.
Tình cảnh lúc ấy chỉ có thể dùng một câu nói để miêu tả, hệt như nụ hoa e ấp lúc chớm xuân, chỉ thiếu một chút nữa thôi là sẽ vươn mình ngoi lên mặt đất.
Không phải đã nói cô là ánh nắng vàng làm tan chảy dòng sông băng hay sao? Không phải đã nói khoảng cách giữa hai người chỉ có bảy nghìn hai trăm kilomet thôi hay sao?
Mạc Hâm Đình gần như không tin nổi vào mắt mình, có lẽ cô đang nhìn thấy ảo ảnh giữa sa mạc, khoảng cách giữa cô và anh lúc này đã là bảy mươi nghìn hai trăm cây số, mà tình yêu trong mắt cô... hình như cũng không cần dùng đến những thứ quá lớn lao để mà đo đạc nữa.
Cô nhìn thấy anh Liên Thành để dành phần đầu quả dâu tây ngọt lịm cho chị Hâm Chi, cắt cho chị ấy phần bánh mì mềm nhất nằm ở giữa trong bữa ăn sáng, nhân bánh quết đầy mứt cam chua chua ngọt ngọt.
Đó là những thứ mà chị Hâm Chi luôn làm cho cô, giờ đây cuối cùng đã có người khác làm vì chị ấy. Đó lại còn là người mà cô thích nhất. Hóa ra, đó cũng gọi là tình yêu.