Mùa hè năm A Nông mười lăm tuổi, có một luồng suy nghĩ bắt đầu hình thành trong tâm tưởng của cậu như thế này: Hóa ra cuộc đời con người có thể cay đắng tới nhường ấy.
Lần đầu tiên trong đời A Nông cảm nhận được thế nào là sóng gió, thế nào là một lần ngã xuống đã không còn cơ hội để gượng dậy.
Kể từ hôm ấy, đã không còn ai gọi cậu là A Nông đầy trìu mến như cách Dương Tịnh Ý đã từng.
Con gái út nhà họ Dương ra đi dưới tia sáng đầu tiên của ngày mới, cách thời điểm sinh nhật lần thứ mười bốn của cô bé chưa đầy một tuần.
Trong những ngày cuối cùng của tháng sáu năm ấy, Dương Tịnh Ý đã hoàn thành được hai việc.
Việc đầu tiên, cô bé đã nói lời xin lỗi với bố mẹ mình bằng hơi thở yếu ớt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Tịnh Ý chỉ mong hai người đừng quá đau buồn.
Cô bé cảm thấy việc mình chuẩn bị rời đi tới một thế giới khác trước cả những người sinh ra mình là một việc bất hiếu tày trời, cô bé còn chưa kịp lớn lên, chưa kịp khỏe mạnh để báo đáp lại bố mẹ thì đã phải ra đi rồi. Ngày còn bé là mẹ Lâm Hoa chải tóc cho Dương Tịnh Ý, sau này mẹ Lâm Hoa già đi thì Dương Tịnh Ý sẽ chải tóc cho mẹ.
Còn cả bố nữa, vào một ngày mưa rơi trắng xoá, bố đã xuất hiện bên giường bệnh của cô bé cùng một cây kẹo bông, vai áo ông ướt đẫm, nhưng đối với ông đó chẳng phải chuyện nghiêm trọng gì cho cam, ông chỉ cười rồi nhét cây kẹo bông vào tay Tịnh Ý, nói: "Con gái, con khỏe lại là tốt rồi."
Chỉ cần con khỏe lại là bố mẹ đã cảm thấy rất biết ơn.
Thế cho nên, bố ơi, mẹ ơi, là con gái không tốt, Tiểu Ý Ý của bố mẹ không ngoan một chút nào, một lúc nào đó hãy để con chăm sóc hai người, để con được ở bên bố mẹ đến lúc tóc cả hai bạc trắng, bố mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, cũng không cần phải vất vả ngược xuôi vì con nữa.
Thực ra cô bé còn muốn nói thêm một điều, cô bé hy vọng mẹ sẽ không oán trách chị Tiểu Dương.
Khoảnh khắc ấy chỉ là một sự cố không ai mong muốn, không phải lỗi của Dương Tịnh Ý, lại càng không phải lỗi của chị Tiểu Dương. Thực ra, chị Tiểu Dương mới là người nên oán trách cuộc đời này nhất. Trách cuộc đời bất công, trách số phận tàn nhẫn, trách gì cũng được, chỉ là đừng tự trách chính bản thân mình.
Điều hối tiếc nhất của Dương Tịnh Ý là không kịp nói những lời ấy với chị Tiểu Dương trước khi cô bé ra đi.
Còn chuyện thứ hai mà Dương Tịnh Ý đã làm được, chính là trả lại cho A Nông chiếc huy hiệu kia.
Thật may là cô bé chưa có cơ hội cài lên ngực áo trái cho A Nông, nếu không cô sẽ hối hận đến chết mất. A Nông còn tới tám mươi lăm năm nữa để sống trong niềm vui, cô không muốn A Nông phải ghi nhớ người đầu tiên làm việc đó cho mình là Dương Tịnh Ý. Nếu phải mang theo những ký ức ấy mà bước tiếp thì hẳn là sẽ đau khổ lắm, A Nông vốn là người rất trọng tình cảm mà.
Xem chừng điều này cũng không đến nỗi quá tồi tệ, mà hình như còn là chuyện tốt đẹp.
A Nông, cậu hãy tìm một bạn nữ khỏe mạnh mà yêu. Khỏe tới mức hai con voi cũng không thể địch lại được ấy. Tìm người nào mỗi bữa phải ăn được ít nhất hai, ba bát cơm, như thế mới đủ sức để đi cùng cậu đến già.
Còn nữa, còn nữa... còn quá nhiều thứ để nói, vậy mà Dương Tịnh Ý chỉ đành bất lực, cô bé cũng không còn khả năng để đưa tay gạt đi những giọt nước tròn tròn đang đọng dưới mi mắt cho A Nông. Trước đây A Nông từng được bầu chọn là người khỏe nhất trong trường, nghe nói tổng cộng có tới tám mươi lăm trên chín mươi hai phiếu viết tên cậu ấy, thế cho nên, A Nông, là đàn ông mạnh mẽ thì không được khóc.
Chuyện này khó lắm sao?
Việc Dương Tịnh Ý bảo A Nông ngừng khóc xem chừng rất khó khăn, thay vì đồng ý với cô, mắt A Nông lại rưng rưng.
Hoá ra cảnh tượng một người con trai rơi lệ vì một cô gái trong những bộ phim tình cảm lãng mạn sẽ là như thế này, còn có thể khiến trái tim người khác nghẹn ngào theo.
Dương Tịnh Ý khe khẽ thở dài. Đau thật đấy, A Nông này, nước mắt của A Nông làm Dương Tịnh Ý cảm thấy rất đau, mắt đau, mũi đau, miệng cũng đau, toàn thân không chỗ nào là không đau cả.
Nhưng dù sao thì cũng là lần cuối cùng rồi, ừm, vậy cho nên... A Nông cứ khóc đi, khóc thật to... nhưng chỉ một lần này thôi nhé. Ngày mai thì phải hạnh phúc.
Dương Tịnh Ý đã hoàn thành được sứ mệnh của mình, sau đó rời đi tới một nơi tốt đẹp hơn.
A Nông không biết sẽ phải mất bao nhiêu lâu để bản thân có thể chấp nhận được sự thật này, cậu nắm chặt chiếc huy hiệu trong tay, ánh mắt vô định nhìn về phía giường bệnh đã không còn một ai.
Ngày hôm qua Dương Tịnh Ý vẫn còn nằm ở đó.
"Sinh ly tử biệt là chuyện thường tình. Tiểu Tuấn, người ở lại thì vẫn phải sống tiếp."
Thầy Chu đã từng nói với cậu như vậy bằng giọng điệu bình thản, lúc ấy A Nông vẫn chưa hiểu được thế nào là chia ly.
Nhưng thầy Chu không nói cho cậu biết, rốt cuộc trồng thêm nhiều khoai tây để làm gì, học nhiều hơn nữa để làm gì, mục tiêu lớn nhất của A Nông đâu phải những chuyện đó. Đột nhiên cậu cảm thấy mọi thứ mình đang làm đều trở nên vô nghĩa.
Như thể một cuộc thi chạy marathon không có điểm dừng, bọn họ liên tục kêu gào, nói A Nông cố lên, hãy cố gắng nhiều hơn nữa, chỉ còn mười cây, bảy cây, rồi năm cây số nữa, quãng đường phải chạy đã rút ngắn lại chỉ còn chưa đầy vài trăm mét, sau đó A Nông sẽ đạt được tất cả những gì cậu mong muốn. Nghe vậy cậu liền bứt tốc, muốn hoàn thành thật nhanh để nhận lấy phần thường cậu hằng khao khát kia, nhưng càng chạy A Nông chỉ càng thấy mịt mờ, đôi chân cậu rã rời nhưng con đường trước mặt vẫn dài tới vô tận, không sao tìm được đích đến.
So với việc vô ích đó, A Nông lại càng muốn thực hiện một chuyện khác hơn.
Cậu muốn kẻ đã hại Dương Tịnh Ý phải trả giá đắt.
Sự việc xảy ra đêm đó ở một huyện nhỏ bình yên như Đông Sơn là một chuyện rất hiếm hoi, điều này ít nhiều đã khiến cho cuộc sống người dân chung quanh bị xáo trộn. Họ sống trong nơm nớp lo sợ, nhưng kéo dài càng lâu càng không ổn, cuối cùng trưởng thôn đành phải ra mặt sắp xếp ổn thỏa, cảnh sát cũng nhanh chóng tìm ra được thủ phạm, trả lại sự bình yên cho Đông Sơn. Nhưng tất cả cũng chỉ là một lời thông báo, còn phương án giải quyết ra sao thì cũng không có quá nhiều người quan tâm. Họ chỉ muốn được đảm bảo kẻ giết người không ghê tay ấy đã không còn lảng vảng ở đây nữa, vậy là đủ rồi.
A Nông loáng thoáng nghe được ai đó nói, nhà họ Trương kia thực chất vẫn không buông bỏ được hận thù, ngoài mặt tuyên bố là vậy, nhưng sự sống của Trương Minh như ngọn nến lay lắt trước gió, lại ngày càng chuyển biến theo chiều hướng xấu đi, mẹ của hắn ta trong cơn tuyệt vọng đã thực hiện một giao dịch bí mật với một băng đảng xã hội đen khét tiếng ở thành phố H.
A Nông ghi nhớ tất cả những thông tin trên, giấu kín thật sâu trong lòng.
Đó là một bí mật của A Nông, cậu cho rằng mình đã che giấu rất kỹ. Thế nhưng lại có thêm một người khác nói với cậu những lời ấy.
Rằng, "A Nông, thế sự vô thường, người ở lại thì vẫn phải sống tiếp."
Là chị Tiểu Dương, A Nông tỏ ra rất kinh ngạc, cậu cảm thấy chị Tiểu Dương không nên nói như vậy mới phải.
Cậu hỏi, chị, đó là em gái chị, chị không muốn trả thù cho em gái mình sao?
Chỉ vậy thôi mà chị Tiểu Dương đã im lặng hồi lâu, đôi mắt trống rỗng nhìn xuống mặt đất, cuối cùng lại vẫn là câu nói ấy: "A Nông, người ở lại thì vẫn phải mạnh mẽ bước tiếp. Em vẫn còn cả một tương lai đang đợi phía trước."
Bọn họ thường bảo, trong một gia đình có hai chị em ruột thì chị gái sẽ giống bố, còn em gái sẽ giống mẹ, A Nông cho rằng câu nói ấy nếu được đặt trong tình huống này thì sẽ không đúng lắm, bởi vì trong mắt A Nông bây giờ, chị Tiểu Dương cũng có gương mặt trắng bệch như Dương Tịnh Ý vậy, trắng hơn cả màu chăn ga trong bệnh viện kia.
Tại sao một người đang sống lại có thể trông giống như không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Giống một cách kỳ lạ, giống đến mức A Nông cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải vừa rồi cậu vẫn nghe được giọng của chị Tiểu Dương, cậu có thể đã cho rằng người trước mặt là một bức tượng, một tác phẩm điêu khắc hình người chân thật cũng nên.
Thế rồi cậu lên tiếng một lần nữa, như thể muốn đánh thức chị Tiểu Dương khỏi cơn mơ, vậy mà chị vẫn không động đậy.
Cậu lại hỏi tiếp, vậy những người ở lại sẽ phải sống tiếp như thế nào đây?
Chị Tiểu Dương không trả lời, nhưng A Nông thật lòng rất muốn biết, thế là cậu bắt đầu quan sát gia đình nhà họ Dương, nhìn Dương Gia Hàn, Lâm Hoa, nhìn Dương Mạn Vũ. Không có ý gì khác, cậu chỉ muốn xem xem ba người họ sống tiếp mà không hận thù theo cách nào.
A Nông có cảm giác đạo lý sáo rỗng ấy chỉ dùng để nói cho người ngoài nghe, để ngăn bọn họ không dùng mấy câu an ủi nhàm chán trăm lần như một đó nữa mà thôi.
Cậu nói không sai đâu mà, cậu nhìn thấy dì Hoa đứng trước mặt chị Tiểu Dương, ánh mắt vừa căm ghét vừa đau khổ, giọng điệu của dì bén nhọn lạ lùng.
Dì Hoa mà A Nông vô cùng tôn trọng nay lại dùng những lời lẽ có sức sát thương rất lớn để nói với chị Tiểu Dương, mỗi lời cất lên là một lần tấn công trực diện. Nhìn thấy chưa, ngay cả dì Hoa cũng không nén nổi lòng căm hận nữa rồi.
"Dương Mạn Vũ, đứa con hoang như cô không xứng đáng được sống yên ổn. Ngay cả làm con gái nhà họ Dương cô cũng không xứng."
Đằng sau tấm rèm che khung cửa sổ hướng ra bên ngoài hành lang, A Nông nín thở một hơi, cậu biết mình không nên nghe tiếp, nhưng dường như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó đang giữ lấy chân cậu, khiến cậu không thể trốn chạy.
Cậu nấp sau cánh cửa tiếp tục quan sát, cuối cùng thì bức tượng hình người kia cũng có một chút phản ứng, A Nông lại lặng lẽ thở phào.
Đứa trẻ mà Lâm Hoa mang về năm xưa là một mầm họa, đứa trẻ đó lớn lên đã gây ra tội nghiệt, nay lại còn muốn gây ra tội nghiệt tiếp theo ư?
Giây phút biết được tin tức do chính miệng bác sĩ nói ra, Lâm Hoa chỉ có cảm giác như bị sỉ nhục, Dương Mạn Vũ đã giáng ngược lại cho bà ta một cái tát đầy đau đớn.
Trong mắt bà ta, đứa con gái không cùng huyết thống này là một kẻ tàn độc. Sự tàn độc chảy trong máu Dương Mạn Vũ, từ giờ sẽ còn truyền lại cho một sinh mệnh khác nữa.
Ông trời phải biết trêu ngươi tới cỡ nào mới có thể đem đến cho Lâm Hoa những điều ấy, vì cớ gì lại chà đạp lên tấm lòng của một người mẹ như vậy. Mỗi ngày trôi qua đã khổ sở lắm rồi, còn phải để cho bà ta biết, là người đầu tiên được biết. Dương Mạn Vũ có thai!
Ngay trước thời điểm Dương Tịnh Ý bé nhỏ ra đi, bọn họ lại nói với bà ta rằng cô có thai!
Lâm Hoa bắt đầu cười, tiếng cười chói tai vang vọng trong không gian kín khiến lòng người run rẩy, cười đến lúc cạn kiệt sức lực mới dừng lại, bà ta gằn lên từng tiếng: "Dương Mạn Vũ, cả cô lẫn sinh mệnh sắp thành hình này đều không nên có mặt trên đời."
"Tôi nguyền rủa cô! Dương Mạn Vũ! Tôi dùng cả đời này nguyền rủa cô và đứa con trong bụng cô chết không tử tế!"
Giây phút ấy, lớp mặt nạ trống rỗng trên khuôn mặt của bức tượng hình người đột nhiên vỡ nát, vô số mảnh vụn rơi xuống, sau đó có thứ gì đó như tràn ra, từ hốc mắt, đến bờ mi, sau đó chảy xuống, càng chảy càng nhiều.
Một phần trong số đó dường như cũng chảy cả vào lòng A Nông.
Dòng chảy ấy tưới đẫm lên một hạt giống trong lòng cậu khiến nó nảy mầm, cành lá của nó vươn dài, len lỏi tới từng ngóc ngách trong trái tim cậu, đánh thức một luồng xúc cảm kì lạ mà cậu không thể gọi tên.
Mãi sau này A Nông mới biết, cảm xúc ấy được gọi là xót thương.
Tuy cậu không hiểu những lời của dì Hoa nói có ý nghĩa như thế nào, nhưng cậu biết, nỗi đau trong lòng chị Tiểu Dương lúc này đã không thể diễn tả thành lời.
Cũng giống như nỗi đau trong lòng A Nông vậy.
Có một cụm từ rất phù hợp cho hoàn cảnh của hai người lúc này, đó là "đồng bệnh tương liên", phàm là những người cùng trải thì sẽ hiểu lẫn nhau. Không rõ vì lý do gì, A Nông có một linh cảm, chị Tiểu Dương biết cậu đang muốn thực hiện chuyện gì, trong lòng cậu đang toan tính những gì. Ngược lại, A Nông cũng rất hiểu, cậu hiểu hết.
Nhiều năm về sau, A Nông vẫn sẽ luôn là người thấu hiểu cho tấm lòng chị Tiểu Dương, thay cho cả phần của Dương Tịnh Ý. Nhưng đó là chuyện thuộc về quãng thời gian rất dài sau này.
Hiện tại, ngay khi nhà họ Dương từ chối để bệnh viện tiếp tục điều trị, Dương Mạn Vũ đã biến mất. Mặc dù cô không để lại bất kỳ lời nhắn nào, nhưng A Nông đã nhạy bén bám theo cô từ trước, theo chân cô lang thang khắp thành phố H cả một ngày, từ lúc nắng chiếu nơi đỉnh đầu, cho tới khi hoàng hôn chỉ còn là một vệt mảnh cắt ngang đường chân trời.
Trong lòng A Nông cảm thấy rất kỳ lạ, chị Tiểu Dương cứ bước từng bước chậm rãi qua từng con phố, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào mấy cửa hiệu trước mặt, qua lớp cửa kính phản chiếu chỉ thấy một cặp mắt vô hồn, không biết chủ nhân đôi mắt ấy đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, A Nông đã mua vé tàu, theo chân chị Tiểu Dương đến thành phố S.
Mải miết bước đi, đứng sau lưng Dương Mạn Vũ, cuối cùng A Nông cũng nhìn thấy một toà dinh thự nguy nga tráng lệ.
Chính xác hơn thì là phần chóp nhọn ánh vàng kim của nó.
Trong ấn tượng của A Nông khi ấy, đây hẳn là ngôi nhà đẹp nhất thành phố S, người sống ở đó chắc chắn phải là hoàng tử, công chúa trong truyện cổ tích. Gọi nó là ngôi nhà thì quá đỗi tầm thường, theo ý kiến của cậu, bọn họ nên đổi tên nó thành vương quốc thu nhỏ mới đúng.
A Nông há miệng sửng sốt, thiếu chút nữa là rớt cả cằm, đúng rồi, phải cường điệu như vậy mới diễn tả được những gì cậu đang nghĩ lúc này.
Mà đương nhiên, những kẻ lạ mặt không thể dễ dàng xâm nhập vào một vương quốc. A Nông chứng kiến Dương Mạn Vũ đứng tần ngần một lúc lâu mà không biết phải làm thế nào, cậu bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, bèn đề xuất với cô, bức tường rào ở phía Tây của toà nhà có vẻ thấp hơn nhiều so với bên này, thậm chí còn có dây leo bám um tùm, hai người họ có thể dễ dàng tránh được phạm vi quan sát của chiếc camera đằng kia.
Cậu chỉ tay về một hướng không xa, khuất sau những tán lá rậm rạp, có một chấm đỏ đang nhấp nháy không ngừng.
Vậy mà Dương Mạn Vũ không hề bất ngờ một chút nào. Không những không bất ngờ trước sự xuất hiện đường đột của A Nông, cô còn đáp lời cậu bằng âm lượng rất thấp: Dãy tường bao phía Tây là một cú trả đũa dành riêng cho những kẻ tham lam ngu xuẩn.
Có một người đã từng nói với Dương Mạn Vũ như vậy. Câu hỏi của cô quá đỗi ngây ngô, đến độ làm ai đó bật cười. Một nơi tưởng chừng như món mồi ngon béo bở cho những người có dã tâm thực chất lại được trang bị những công nghệ giám sát tiên tiến nhất.
Ai đó cúi người nhặt một viên sỏi nhỏ dưới chân, ném mạnh về phía hàng rào, ngay lập tức có tiếng tít tít cảnh báo vang lên.
Ai đó tiếp tục lên tiếng: "Bạn học Tiểu Dương, trong vòng năm giây tiếp theo những âm thanh kia sẽ được gửi tới điện thoại của chú Hà kèm theo video với độ phân giải cực kỳ rõ nét, nếu chú Hà không kịp thời tắt chúng đi trong vòng mười giây, nguồn điện lắp tại hàng rào sẽ được kích hoạt. Không đủ mạnh để gây chết người, nhưng cũng đủ uy lực để khiến người khác phải suy nghĩ lại về hành vi của mình đấy."
Dương Mạn Vũ truyền đạt lại nguyên văn những gì cô nghe được: "A Nông có tin không, nếu em chạm tay lên hàng rào đó, toàn bộ hình ảnh nhận dạng của em sẽ được gửi thẳng đến cục cảnh sát thành phố bằng một đường dây liên lạc riêng, hệ thống sẽ tự động tìm kiếm thông tin của em, những nơi em đã đi, những người em từng gặp, sau đó bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt em, không đợi em giải thích đã dẫn em đi. Tất cả những việc đó chỉ diễn ra trong khoảng thời gian chưa đến nửa tiếng đồng hồ."
"Trở về đi A Nông." Âm thanh cất lên nhạt nhòa, khẽ khàng như cơn gió bay ngang mặt hồ.
Thật ra, A Nông không quá rõ ràng rốt cuộc cậu đứng ở đây là gì điều gì, nhưng theo bản năng cậu lập tức tỏ vẻ kháng cự. Trong lúc cậu còn đang phân vân giữa việc lên tiếng hay tảng lờ đi câu nói của Dương Mạn Vũ, có một giọng nói đột ngột xuất hiện.
Giọng nói ấy khiến người đứng bên cạnh cậu tái xám mặt mày.
Theo phán đoán của cậu, đó là một trong số những người làm vườn trong tòa dinh thự nguy nga kia.
Là một người phụ nữ không còn trẻ, ước chừng đã trên dưới năm mươi, theo sau là một cô gái, dựa trên dáng vẻ và cách nói chuyện thì có lẽ bọn họ là mẹ con.
Cả hai đều đang mặc bộ đồng phục làm vườn màu xanh thẫm, chân đi ủng cao đến gần đầu gối, đôi tay người phụ nữ lấm lem, còn đôi ủng của cô gái cũng dính đầy bùn đất.
Người mẹ liên tục than thở về thời tiết dạo gần đây, cô con gái cũng gật đầu phụ họa theo.
A Nông dỏng tai lắng nghe, toàn là những chuyện tầm phào.
Bởi vì thời tiết nắng nóng quá khắc nghiệt, hoa cỏ trong vườn đã bắt đầu khô héo mất dần vẻ xinh đẹp, điều ấy đã làm một vị tiểu thư rất không vừa ý.
Vị tiểu thư này có địa vị rất cao, khiến những người làm vườn như bọn họ không dám xem nhẹ, chỉ có thể ngày đêm lo lắng, tìm đủ mọi cách khiến cho đám hoa kia luôn khoe sắc lộng lẫy.
Thế rồi, A Nông lại nghe được cô gái thở dài.
Cô ta nói: "Mẹ, sang tháng bảy là chúng ta không còn phải làm những việc này nữa rồi."
"Ngày mùng ba tháng bảy cậu chủ Liên Thành sẽ cùng vị tiểu thư kia bay sang Mĩ, lần này sẽ không quay trở lại nữa."
Người mẹ kinh ngạc thốt lên "Không thể nào", những lần trước quản gia Hà cũng từng xác nhận cậu chủ sẽ định cư lâu dài ở nước ngoài, rốt cuộc vẫn trở về đó thôi.
"Không phải." Cô con gái cuống quýt lắc đầu, "Lần này là thật, cậu chủ chỉ quay lại cùng vị tiểu thư kia để giải quyết một vài chuyện. Con tận mắt nhìn thấy cậu chủ đã giao lại chìa khóa phòng cho quản gia Hà rồi mà."
Bày ra vẻ mặt thích thú như thể phát hiện ra điều gì đó cực kỳ thú vị, cô gái trẻ hạ thấp giọng: "Mẹ, con còn nghe bọn họ nói, nhẫn dành cho vị tiểu thư kia đã được chuyển tới nơi, xem chừng... cũng chỉ là chuyện sớm muộn."
Cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lần sau gặp lại, sẽ không gọi người đó là Mạc tiểu thư nữa.
Giây phút ấy, Dương Mạn Vũ thật sự chỉ muốn quỳ xuống, hôn lên mặt đất đầy thành kính, sau đó nói lời cảm tạ với đất mẹ một ngàn lần.
Tạ ơn trời đất, anh ấy không sao.
Diệp Liên Thành không sao cả.
Người cô yêu không dính phải xui xẻo khiến cho bình hoa rơi từ trên tầng cao xuống đập trúng đầu anh, người ấy không bị tai nạn giao thông, càng không bị bắt cóc, cũng không có ai kề dao vào cổ anh, bắt anh phải rời đi.
Chỉ là anh đã đưa ra sự lựa chọn.
Dương Mạn Vũ vốn cho là bản thân cũng nên đưa ra lựa chọn lúc này, cô muốn rời đi, đến một nơi thật xa.
Cuộc sống này tồi tệ thật đấy, cô cứ tưởng mình đã đi được một đoạn rất dài rồi, vậy mà đi mãi, đi mãi, cuối cùng mới chỉ đến được chỗ cánh cổng uốn lượn viền vàng kia.
Đằng sau cánh cổng là hai bóng dáng từng khiến lòng cô nhức nhối, bây giờ thì không còn cảm thấy như vậy nữa rồi.
Dương Mạn Vũ mím chặt môi, tự nhủ thầm với chính mình: Rất tốt, mọi chuyện đều đang tốt đẹp. Trái tim không còn đau nữa là tốt rồi, đó không còn là người trong lòng cô nữa. Anh không yêu cô, cô cũng không yêu anh.
Dương Mạn Vũ sẽ không yêu Diệp Liên Thành thêm một giây nào nữa, không đợi Diệp Liên Thành thêm một lần nào nữa.
Ngày hôm ấy, Dương Mạn Vũ đã tận mắt chứng kiến một cảnh tượng tươi đẹp, một hình hài khác của tình yêu. Dưới ánh mặt trời tỏa sáng màu hổ phách, bóng dáng yểu điệu của cô gái ấy in hằn lên bóng dáng chàng trai cô ấy yêu, không còn một chút khoảng cách. Thì ra đó là tình yêu mà anh mong muốn ư?
Mộng tưởng đẹp đẽ, phiền não âu sầu, hạnh phúc lẫn khổ đau, mỗi một dáng vẻ của tình yêu đến từ anh đều làm cho người ấy tan nát cõi lòng.
Chàng trai thân yêu, đến tận giây phút cuối cùng anh vẫn bỏ lỡ, tại sao, tại sao anh lại không chịu hiểu cho tình yêu của cô ấy?