[ĐN Harry Potter] Tom Riddle Và Nàng Lavinia

Chương 1



Vào một buổi chiều xám xịt, như hầu hết những buổi chiều khác của tháng Mười ở London, bà Cole — quản lý của trại trẻ mồ côi Wool đang cố lách mình qua những vũng nước mưa và mớ lá mục trên đường trở về sau chuyến đi dài đến tiệm thuốc. Đôi giày đế thấp của bà kêu cọt kẹt mỗi khi dẫm lên gạch lát ẩm ướt, và chiếc áo khoác dạ màu nâu sẫm, đã sờn ở cổ tay, bay phần phật trong gió.

Trời hôm đó có cái vẻ âm u khiến người ta muốn ở lì trong nhà thay vì ra ngoài. Nhưng bọn trẻ ở trại Wool không bao giờ ngừng ho vào mùa thu, và thế là bà Cole, với sự kiên nhẫn đầy miễn cưỡng của một người phụ nữ từng sống qua chiến tranh, vẫn ra ngoài, vẫn lặng lẽ làm công việc chẳng mấy ai muốn làm.

Bà dừng lại ở quảng trường nhỏ gần bưu điện, định mua ít bánh mì còn nóng thì chợt nghe thấy tiếng người rì rầm phía sau tòa nhà gạch đỏ. Bình thường thì bà chẳng để tâm, nhưng hôm nay... họ không giống người quanh đây.

Ba người đàn ông, tất cả đều mặc áo choàng dài tới gót chân, thì thầm bằng thứ giọng nhỏ đến mức gần như không phải để trao đổi mà là để buộc gió mang đi.

“...Cả nhà Lavinia ấy... trong một đêm chẳng còn một ai cả.”

“Kể cả đứa nhỏ? Đứa bé gái duy nhất của gia tộc trong vòng mấy trăm năm nay ấy hả?”

“Ừ, tất cả đều biến mất, không rõ tung tích.”

“Bộ không can thiệp hả?”

“Có lẽ vì họ biết chuyện này sẽ xảy ra.”

"Nghe nói gia tộc đó có nằm trong tầm mắt của tên Grindelwald đó."

Bà Cole nhíu mày. Lavinia? Bộ nào? Không phải họ hàng của ai trong trại. Có lẽ là quý tộc ở miền quê. Mà cũng chẳng liên quan đến bà. Bà Cole không ưa chuyện đồn thổi, nhất là khi nó nghe như thể từ một cuốn tiểu thuyết rẻ tiền bị gập góc.

Nhưng khi bà quay lại để liếc nhìn những người vừa nói chuyện, họ đã biến mất. Như thể chưa từng ở đây vậy.

Trại trẻ Wool nằm trong một khu phố cũ, tường gạch loang lổ và cửa gỗ nặng nề, mang vẻ trầm mặc đặc trưng của các cơ sở được thành lập bởi "những người muốn làm việc thiện nhưng không muốn nuôi trẻ con quá lâu." Khi bà Cole bước đến cánh cổng sắt cũ, điều đầu tiên bà thấy là... một đứa trẻ.

Trẻ con bị bỏ trước cửa cô nhi viện cũng không phải chuyện hoàn toàn xa lạ. Thông thường sẽ là một cái giỏ có bé sơ sinh khóc oe oe, một lá thư viết tay khẩn khoản, hoặc tệ hơn là chẳng có gì ngoài một mẩu giấy nhét vội. Nhưng lần này không có giỏ, cũng chẳng có thư. Chỉ có một đứa bé gái khoảng chừng sáu, bảy tuổi cuộn mình ngủ trên thềm đá như thể đó là giường êm nhất đời.

Bà Cole bước lại gần, hơi cáu. Trời thì mưa lất phất, gió thì như cắt da. Không ai để trẻ con ngoài trời trong kiểu thời tiết này trừ phi... trừ phi họ muốn bỏ mặc nó.

Cô bé mặc chiếc váy nhung sẫm màu, kiểu dáng lạ lẫm, rõ ràng không phải loại bà từng thấy bán trong các cửa hàng quần áo trẻ em quanh đây. Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy một miếng vải màu xám tro, và trên cổ... một sợi dây bạc mảnh, treo một mặt dây hình trăng lưỡi liềm, được khắc bằng thứ ký tự mà chắc chắn không thuộc bảng chữ cái Latin.

Bà cúi xuống, chiếc váy bà thấm nước mưa ở gấu. “Này, cô bé…” bà nói, giọng không hẳn dịu dàng nhưng cũng không lạnh lùng. “Con không thể ngủ ở đây mãi được.”

Cô bé cựa mình. Mi mắt khẽ rung, rồi mở ra. Đôi mắt màu nâu, to và trong.

Cô bé chớp mắt. Nhìn bà Cole. Rồi nhìn xung quanh. Và lập tức ngồi bật dậy như thể vừa tỉnh từ một cơn ác mộng.

“Con—” Cô bé bắt đầu, rồi ngưng bặt. Một nét hoảng hốt thoáng qua đôi mắt.

“Con tên là gì?” bà Cole hỏi, lần này nhẹ nhàng hơn. “Đến từ đâu?”

Im lặng.

Đứa bé nhìn bà, ánh mắt hoang mang lẫn lo sợ. Bàn tay nhỏ siết lấy vạt váy nhung sẫm màu, như thể mong nó sẽ nhắc cô điều gì đó.

“Con không biết,” cô bé thì thào. Giọng nhỏ như gió thổi qua then cửa.

Bà Cole thở dài. Đó là câu trả lời bà từng nghe, đôi khi là lời nói dối, đôi khi là thật. Nhưng lần này, có gì đó... khang khác. Không phải sự giận dỗi, bướng bỉnh của những đứa trẻ giận dỗi bỏ nhà ra đi. Nó trống rỗng đến lạ.

“Con có nhớ ba má không?” bà thử hỏi.

Một cái lắc đầu. Tóc cô bé rũ xuống vai, ướt đẫm nước sương.

Bà Cole ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. “Vậy là thêm một đứa nữa,” bà lầm bầm, như thể đang nói với chính mình. “Thế giới này chẳng ngừng gửi chúng mày đến đây.”

Rồi bà đứng lên. “Vào trong nào. Có lẽ sáng mai con sẽ nhớ ra điều gì đó.”

Cô bé ngoan ngoãn đứng dậy, bước theo bà. Không hỏi, không than. Cứ như thể... chẳng có gì để hỏi.

Và khi cánh cửa gỗ nặng khép lại, gió cuốn tung một chiếc lá vàng xoay vòng vòng trên thềm trống.

Sau khi căn bếp của trại trẻ Wool sáng lên nhờ ánh lừa heo hắt ở lò sưởi, cô bé kia vẫn không nói thêm lời nào. Chỉ ngồi thu mình trên chiếc ghế, ánh mắt nhìn xa xăm vào làn hơi bốc lên từ bát cháo.

Bà Cole ngồi đối diện, chống cằm lên hai tay, quan sát cô bé một lúc lâu với ánh nhìn nửa cảm thông, nửa cảnh giác. Bà từng thấy không ít trẻ con giả vờ mất trí để tránh phải nói sự thật về ba má chúng. Nhưng lần này thì khác, cô bé không khóc mà im lặng như một chiếc bóng, đứng giữa thế giới này như thể không thuộc về nó.

“Không nhớ thật sao?” bà Cole lặp lại, lần thứ ba.

Cô bé khẽ lắc đầu. Vẫn là cái lắc nhẹ ấy, cùng nét mặt bối rối như sợ làm sai điều gì.

Đột nhiên, bà Cole chú ý đến một mảnh vải xám quấn nơi cổ tay trái cô bé. Không giống đồ chơi, cũng không phải dây ruy băng. Là một dải vải dày, may tỉ mẩn bằng tay, viền chỉ bạc đã sờn. Có gì đó được thêu lên, nhưng bụi đất và thời gian đã khiến nó gần như không đọc được.

“Cho ta xem chút nào,” bà Cole nói, vươn tay nhẹ nhàng, tránh làm cô bé giật mình.

Ngần ngừ một chút, rồi cô bé đưa tay ra. Mảnh vải không cởi được, có vẻ đã được buộc bằng một nút thắt, nhưng bà Cole không nhận ra điều đó.

Dưới ánh sáng lò, những chữ cái hiện lên mờ nhòe:

"Y. Lavinia"

Bà Cole nhướn mày. “Y... Lavinia. Chữ đầu tiên là Yvonne, có phải không?”

Cô bé chớp mắt. Rồi lần đầu tiên trong suốt buổi tối, một tia sáng thoáng qua ánh mắt cô.

“Yvonne,” cô bé thì thầm. Cái tên rơi khỏi môi như một mảnh ghép vừa khớp vào vị trí đã mất từ lâu.

“Phải rồi,” bà Cole nói, khẽ gật đầu, dịu giọng hơn bao giờ hết. “Vậy thì, Yvonne Lavinia. Ít nhất ta đã biết tên con để ghi vào sổ.”

Cô bé Yvonne siết tay lại quanh chén cháo, thì thầm cái tên một lần nữa, lần này rõ hơn:

“Yvonne... Là con ạ?”

Rồi cô bé mỉm cười.

Nụ cười nhỏ, mong manh như sương sớm.