Sau tiết Bùa chú buổi chiều với giáo sư Auberon Vexley—một người đàn ông cao gầy, tóc muối tiêu và có thói quen nhấn mạnh từ cuối mỗi câu bằng một cái gõ đũa xuống bàn. Yvonne bước ra khỏi lớp học với tâm trạng đầy phấn khích. Cô bé vừa khiến chiếc lông chim bay vòng quanh đầu Hagrid, một tiến bộ đáng tự hào.
Tối hôm đó, như truyền thống hằng năm, toàn bộ học sinh Hogwarts đến Đại sảnh đường tham dự lễ hội ma, sự kiện được tổ chức tại Hogwarts nhân dịp Halloween. Khi Yvonne cùng các bạn nhà Gryffindor tiến vào sảnh, cô bé không khỏi ngỡ ngàng. Hàng trăm quả bí ngô lơ lửng lấp lánh giữa không trung, ánh sáng mờ ảo từ nến phù thủy khiến không gian trở nên ma mị. Trần nhà biến thành bầu trời đêm đen kịt, đôi lúc có tiếng cú hú vọng lại làm người ta nổi da gà.
Những bóng ma của Hogwarts cũng tụ họp đông đủ: Nick suýt mất đầu đang lượn lờ quanh bàn Gryffindor, còn Quý Bà Xám nhà Ravenclaw đứng lặng lẽ bên cột trụ đá cẩm thạch, nét mặt u hoài như thường lệ. Một vài hồn ma lạ từ vùng khác cũng xuất hiện, kể cả một quý bà mặc váy thời Victoria cứ chốc chốc lại phát ra tiếng rên rỉ ủy mị.
Bữa tiệc mở ra với đủ loại bánh kẹo kỳ dị: bánh ngón tay máu, pudding phát sáng, kẹo vỡ phát ra tiếng cười, và những ly nước bí ngô sủi bọt tím. Yvonne cười vang khi một chiếc bánh tự nhảy khỏi đĩa và dính đầy kem lên mặt cậu bạn đối diện.
Khi lễ hội ma kết thúc, Yvonne cùng Hagrid lững thững rời khỏi Đại sảnh đường, tay vẫn cầm một miếng bánh bí đỏ cuối cùng. Trên hành lang đá lạnh, tiếng bước chân của hai đứa trẻ vang vọng giữa những bức tường phủ đầy bóng tối.
“Cậu có biết mai là ngày gì không?” Hagrid nói, giọng đầy hào hứng, đôi mắt lấp lánh dưới ánh sáng leo lét của ngọn đuốc gần đó.
“Ngày chủ nhật?” Yvonne đáp, nhướn mày.
Hagrid bật cười khúc khích. “Ừ thì, đúng rồi. Nhưng còn là ngày trận Quidditch đầu tiên trong năm! Gryffindor đấu với Slytherin đó! Mình nghe nói năm nay đội Gryffindor có thủ ngôn mới cực kỳ giỏi, còn đội Slytherin thì mang chổi mới mua về từ tận Pháp.”
Yvonne tròn mắt. “Thật sao? Lần đầu tiên mình xem Quidditch thật đó!”
“Cậu sẽ thích mê luôn!” Hagrid gật đầu nhiệt tình. “Đám đông cổ vũ nè, những trái banh bay vù vù, thỉnh thoảng còn có người rớt khỏi chổi nữa!”
Hai đứa bật cười, tiếng cười của chúng vang vọng trong hành lang như thể xua tan phần nào cái lạnh lẽo của những bức tường đá xám.
Khi Yvonne trèo qua lỗ chân dung để vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, cô bé vẫn còn lơ đãng nghĩ về những gì Hagrid kể. Những cây chổi thần lướt qua không trung, khán đài hò reo, rồi cả hình ảnh những vận động viên trong bộ đồ thi đấu sáng choang… Tất cả khiến trái tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Nhưng khi Yvonne vừa đặt chân xuống thảm đỏ ấm áp trong phòng kí túc xá, một tiếng "bịch!" nhẹ nhàng vang lên khiến cô giật mình. Một con cú bưu chính, nhỏ hơn bình thường và có bộ lông màu sẫm óng mượt, đang đợi cô ngay bên cạnh bàn học. Trên chân nó buộc một cuộn giấy da nhỏ được niêm phong bằng sáp đỏ khắc hình hoa văn bắt mắt.
Yvonne mở ra, mắt cô ánh lên sự tò mò.
Gửi Yvonne của ông,
Ngày mai ông có việc ghé qua trường Hogwarts – chỉ là vài chuyện nhỏ với giáo sư Dumbledore. Nếu không làm phiền con, ông rất mong được gặp con vào cuối buổi chiều.
Thầy Slughorn có nói con học rất tốt, ông tự hào lắm. Đừng để bị thương nhé, tim ông bà không chịu nổi đâu!
Với tất cả yêu thương,
Ông nội
Yvonne ngồi thụp xuống giường, vừa mỉm cười vừa đọc lại dòng cuối thư.
“Ông mà biết mình rơi khỏi chổi hôm trước chắc khóc mất,” cô lẩm bẩm, tựa đầu ra sau, ánh mắt hướng lên trần nhà đầy phù hiệu vàng đỏ rực rỡ.
Sáng hôm sau, ánh nắng mùa thu chiếu qua những khung cửa kính cao vút của Đại Sảnh Đường, rọi sáng những đĩa bánh nướng và thịt nguội thơm phức. Yvonne vừa cắn miếng bánh mì phết mứt, vừa nghe Hagrid nói về quy tắc thi đấu của Quidditch.
Cô bé nuốt miếng cuối cùng, vội vàng chùi tay vào khăn ăn rồi nhảy xuống ghế. “Đi thôi, Hagrid!”
Cậu học sinh to lớn ngồi ở bên cạnh nhìn sang với nụ cười rạng rỡ. “Đi nào, Yvonne! Đến sớm mới chọn được chỗ tốt.”
Hai người rời khỏi Đại Sảnh Đường, hòa vào dòng học sinh đang đổ ra sân đấu Quidditch. Tiết trời se lạnh khiến hai má Yvonne ửng hồng, những chiếc lá rơi lả tả theo bước chân họ. Từ xa, sân đấu hiện lên như một đấu trường, nổi bật với cột cờ nhà Gryffindor và Slytherin bay phần phật.
“Lần đầu xem Quidditch đúng không?” Hagrid hỏi.
Yvonne gật đầu, mắt tròn xoe. “Ừ… ồn ào quá trời! Nhưng thích lắm luôn!”
Hagrid cười ha hả. “Chờ đến lúc thấy cú lộn vòng ba trăm sáu mươi độ của đội trưởng Gryffindor đi, cậu sẽ hét to hơn cả mấy đứa năm ba.”
Đúng mười một giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quidditch. Không khí sôi động đến mức khiến người ta có cảm giác cả lâu đài Hogwarts cũng đang rung lên nhè nhẹ. Những hàng ghế khán đài đã được nâng cao lơ lửng trên không, xếp thành nhiều tầng như những tổ chim khổng lồ, đong đưa nhẹ trong gió thu mát lạnh.
Nhiều học sinh mang theo ống dòm, thậm chí có những cặp được phù phép để theo dõi từng cú xoay người hay lật chổi từ khoảng cách rất xa. Cờ của hai nhà bay phần phật, tiếng reo hò vang vọng khắp bầu trời trong vắt.
Mặc dù ghế ngồi đều được thiết kế để có thể quan sát bao quát toàn bộ sân đấu, nhưng thỉnh thoảng, người xem vẫn chật vật theo kịp một số pha di chuyển với tốc độ chóng mặt từ những tuyển thủ Quidditch. Những trái Bludger gầm rú, Quaffle được chuyền tay như chớp, và tiếng còi dài the thé vang lên, báo hiệu một trận đấu nữa giữa Gryffindor và Slytherin chính thức bắt đầu.
Yvonne ngồi cạnh Hagrid ở một hàng ghế phía cao. Cô bé mắt sáng lấp lánh, hai bàn tay nắm chặt vào thành ghế, tim đập nhanh trong lồng ngực. Đây là trận đấu Quidditch đầu tiên cô được xem trực tiếp và không khí náo nhiệt này khiến cô như muốn bật khỏi chỗ ngồi vì phấn khích.
Trận đấu bắt đầu đầy kịch tính khi hai đội cùng lao lên không trung, chổi vút qua như những mũi tên sống. Đội trưởng nhà Gryffindor là một học sinh năm thứ năm cao lớn tên là Robert Peakes nhanh chóng giành được Quaffle và lượn qua hai cầu thủ nhà Slytherin, thực hiện một cú xoáy mình ngoạn mục khiến đám học sinh bên dưới vỗ tay rần rần.
“Peakes chuyền cho Rowle, cô ấy bay thấp rồi vọt lên cao bất ngờ và... VÀO!!!” – giọng bình luận từ một học sinh Hufflepuff vang lên, nghe rõ mồn một nhờ phép khuếch đại âm thanh.
Slytherin không để bị lấn lướt quá lâu. Một chàng trai có mái tóc bạch kim dài buộc gọn phía sau là Abraxas Malfoy, đã thể hiện khả năng cản phá Quaffle như thể đang đọc trước được mọi ý định của đối phương. Cậu ta lượn qua trái, rẽ sang phải, và chắn đứng đường bay của trái bóng đỏ.
Những cú va chạm bắt đầu dữ dội hơn. Hai Bludger gào rú điên cuồng, suýt nữa đập vào một trong những tân binh của Gryffindor khiến cậu ta bay vòng vòng như bị lạc hướng. Cây gậy của thủ ngôn nhà Gryffindor xoay tròn vụt mạnh, đánh trả Bludger về phía khán đài, làm một hàng học sinh hét lên hoảng hốt và cúi rạp xuống.
Yvonne thì gần như đứng bật khỏi chỗ ngồi mỗi khi bóng đổi tay. Hagrid phải giữ lấy áo choàng cô bé mấy lần để cô không ngã nhào khỏi lan can.
Nhưng rồi, như một luồng chớp vàng, tầm thủ nhà Gryffindor cực kỳ nhanh nhẹn và lao vút xuống với vận tốc chóng mặt. Cậu ta đang đuổi theo thứ gì đó… Phải rồi là một ánh vàng lấp lánh thoắt ẩn thoắt hiện giữa đám mây bụi mờ...là trái Snitch!
Tầm thủ nhà Slytherin cũng đã phát hiện. Cậu ta nghiến răng, thúc mạnh chổi, đuổi sát theo sau. Hai người rượt đuổi, lượn gấp quanh khán đài, bay sát mặt đất đến mức khiến một vài học sinh rú lên sợ hãi.
“NHANH LÊN!” – Hagrid hét ầm cả lên bên cạnh Yvonne, vừa giậm chân, vừa phất tay đầy hào hứng.
Cả sân như nín thở.
Cả hai Tầm thủ vẫn đang rượt đuổi sát nút, cùng nhào người về phía trước trong tiếng hét vang trời từ các khán đài. Bỗng cả hai khựng lại trên không trung.
Trái Snitch… biến mất.
Tiếng thì thầm ngạc nhiên vang lên từ khắp nơi. Một vài học sinh nhướn cổ, số khác lôi ống dòm ra soi khắp không trung, như thể mong có phép màu giúp mình nhìn xuyên qua mây.
Yvonne đang đứng sát lan can tầng cao nhất cùng Hagrid cũng nheo mắt nhìn quanh. Gió thổi vờn mái tóc cô bé, và khi cô vừa quay đầu sang trái...
Một luồng vàng chói sáng lướt qua sát mặt.
Trái Snitch!
Yvonne trợn tròn mắt, há hốc miệng định hét lên, nhưng chưa kịp thốt nên lời thì…
Một bàn tay vươn tới ngay trước mặt cô.
Bàn tay rám nắng, ngón tay dài, siết chặt quả cầu vàng đang vỗ cánh run rẩy.
Chủ nhân của bàn tay là Andrew Shafig, tầm thủ nhà Gryffindor, chàng trai năm thứ năm nổi tiếng với nụ cười dễ mến, đang lơ lửng ngay ngoài lan can, cách cô không quá một cánh tay.
“Cho em nè,” anh ta cười tươi, rồi mở lòng bàn tay ra cho Yvonne nhìn thấy Snitch đang bị khống chế hoàn toàn.
Giọng bình luận vang lên chói tai, vỡ òa trong tiếng vỗ tay như sấm:
“GRYFFINDOR GIÀNH CHIẾN THẮNG!!!”
Khán đài phía Gryffindor nổ tung trong tiếng reo hò, màu đỏ-vàng rực sáng bay ngợp trời. Những ngọn pháo giấy phù thủy bắn lên xoay vòng lấp lánh như sao, vẽ thành chữ “Chiến thắng!” giữa không trung.
Andrew khẽ nháy mắt với Yvonne rồi vút bay về phía đồng đội, để lại cô bé vẫn còn đang trố mắt sửng sốt như bị dính bùa Petrificus Totalus.
Hagrid bên cạnh vỗ vai cô bé to đến mức cô suýt bay khỏi chỗ. “Đúng là tay Tầm thủ giỏi, phải không Yvonne? Cậu thấy chưa, thấy chưa?”
Yvonne gật đầu lia lịa, rồi bắt đầu vỗ tay như một cái trống rung, hét lớn theo đám đông: “GRYFFINDOR! GRYFFINDOR!”
Dưới sân, các tuyển thủ Gryffindor đang ôm chầm lấy nhau, Andrew được công kênh lên vai, tay vẫn còn siết chặt trái Snitch quý giá. Tầm thủ nhà Slytherin thì đá mạnh vào đất, vẻ tức tối hiện rõ, trong khi các học sinh nhà mình cúi đầu, lặng lẽ rút khỏi sân.
Phía xa, Tom đứng giữa hàng ghế Slytherin, mắt hướng về phía Yvonne một thoáng. Không rõ cậu nghĩ gì, chỉ thấy cậu nhíu mày rồi rời khỏi khán đài.