Đồ Tể Hoàng Hậu

Chương 10



Vương đại phu quả nhiên là hậu duệ của Ngự y, y thuật cao siêu. Sau khi châm cứu, Đại Sơn từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.

Nước mắt ta rơi lã chã, chạy đến nắm lấy tay hắn: "Đại Sơn, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi? Tất cả là lỗi của ta, ta không nên vỗ vào đầu chàng!"

Trong khoảnh khắc đối diện, ta thấy trong mắt hắn có sự kinh ngạc, lạnh lùng, và cả một sát khí chợt lóe lên. Ta sợ đến sững sờ, không dám nói tiếp nữa. Ánh mắt đó, không phải là của Đại Sơn. Đại Sơn khi nhìn người, đôi mắt luôn sáng long lanh, trong đáy mắt tràn đầy sự ấm áp. Nhưng người trước mắt này, ánh mắt đầy uy nghiêm và lạnh lùng, như thể đã thay đổi thành một người khác.

Hắn... khôi phục trí nhớ rồi sao?

Một giây sau, ánh mắt Đại Sơn lại trở lại vẻ ngây ngô, mơ màng như cũ. Hắn rúc vào lòng ta cọ cọ: "Nương tử đừng khóc, ta không sao. Không đau một chút nào!"

Vương đại phu cười: "Tỉnh lại là tốt rồi, ngươi có thấy chỗ nào khó chịu không, hay là nhớ ra chuyện gì rồi?"

Đại Sơn lắc đầu nguầy nguậy: "Không nhớ gì cả, ta chỉ nhớ nương tử! Cứ nghĩ là lại đau đầu!"

Vương đại phu thở dài: "Không nhớ được thì đừng nghĩ nữa, người không sao là tốt rồi, nhưng thuốc thì vẫn phải kiên trì uống."

Ta đầy lòng biết ơn tiễn Vương đại phu đi.

Quay lại thì thấy Đại Sơn đang đứng sau lưng. Ta vội vã chạy lại kéo hắn: "Mới tỉnh dậy, ra đây làm gì? Mau về nghỉ đi! May mà chàng không sao, nếu chàng có mệnh hệ gì, ta..."

Một giây sau, Đại Sơn cúi đầu, hôn lên môi ta, nuốt hết những lời ta định nói vào trong. Ta và Đại Sơn trước đây cũng từng hôn, nhưng chỉ là chạm nhẹ, chạm một cái là xong. Như hôm nay, hôn đến mức ta thở không ra hơi, là lần đầu tiên.

Trạm Én Đêm

"Chàng... biết làm vậy từ khi nào?"

Đại Sơn ôm chặt lấy ta: "Nương tử đừng lo, Đại Sơn sẽ luôn ở bên nương tử."

Ta: "Miệng cũng ngọt hơn rồi..."

17.

Sau đêm đó, Đại Sơn như không có chuyện gì, chẳng có gì khác biệt. Nhưng ta vẫn cảm thấy hắn không giống trước kia.

Đặc biệt là trong chuyện phòng the, hắn trở nên không biết đủ. Không chỉ thế, còn có thêm nhiều chiêu trò mới.

"Chàng chàng chàng... cái này chàng học từ khi nào? Không được! Nương và đại thúc kia sẽ nghe thấy! Đừng mà, đừng nữa..."

Ban ngày ta g.i.ế.c lợn bán thịt, ban đêm lại phải đối phó với Đại Sơn, con trâu trong thôn cũng chưa bị vắt sức nhiều như vậy.

Đại Sơn ôm chặt ta không buông: "Nương tử, nàng dẫn ta đi theo đi, ta sẽ g.i.ế.c lợn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta liếc mắt nhìn hắn: "Chàng g.i.ế.c lợn, còn ta làm gì? Hơn nữa, g.i.ế.c lợn là một nghề cần kỹ năng, chàng biết không?"

Hắn cười ngô nghê, lộ tám cái răng: "Nàng dạy ta, ta sẽ biết. Ta g.i.ế.c lợn, nàng bán thịt thu tiền!"

Ta nghe như chuyện đùa, làm gì có chuyện tốt như vậy?

"Chàng đi theo ta g.i.ế.c lợn, ai trông chừng Bùi đại thúc và nương của ta? Ngủ đi, ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm!" Rồi ta cuộn chăn ngủ thiếp đi.

Nửa đêm tỉnh giấc, ta thấy chỗ bên cạnh trống không. Ta nhíu mày, trong lòng có linh cảm chẳng lành.

Ta choàng áo ra ngoài, thấy đèn trong nhà củi vẫn còn sáng. Loáng thoáng nghe thấy tiếng Bùi đại thúc và Đại Sơn đang nói chuyện. Ta không dám lại gần, sợ bị phát hiện nghe lén.

Chỉ nghe loáng thoáng vài câu. Nào là "quốc gia không thể một ngày không có Vua", "ngài tính khi nào nói cho cô ấy biết", "Bệ hạ bệnh nặng"...

Cái này, cái này, họ đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe mà m.ô.n.g lung quá. Hai người này đang diễn tuồng à?

Nhưng ta không ngốc, tuy không hiểu họ nói gì, nhưng lại hiểu Đại Sơn không còn ngốc nữa. Xem ra, không chỉ không ngốc, mà còn khôi phục trí nhớ rồi. Nếu không, cũng chẳng nửa đêm lén lút ra đây nói chuyện với Bùi đại thúc. Chỉ là, hắn đã khôi phục trí nhớ rồi, tại sao lại không nói cho ta?

Nghĩ đi nghĩ lại, ta chỉ có thể nghĩ đến một khả năng. Hắn muốn rời bỏ ta, lén lút bỏ đi, sợ ta biết thân phận của hắn rồi bám víu.

Ta càng nghĩ càng giận, thầm nghĩ Hứa Tinh Tinh ta mười ba tuổi đã biết g.i.ế.c lợn nuôi gia đình, chưa từng dựa dẫm vào nam nhân. Không có hắn thì ta không sống nổi à? Muốn đi thì cứ đi, bày ra vẻ giả dối làm gì?

Nhưng dù sao cũng đã là phu thê một thời gian, không oán hận là không thể. Ta lập tức rút con d.a.o g.i.ế.c lợn bằng sắt đen của cha ta ra, đi ra sân mài.

Đại Sơn và Bùi đại thúc đang nói chuyện bí mật, nghe thấy tiếng mài d.a.o trong sân, lập tức im bặt.

Một lúc sau, ta thấy Đại Sơn đi ra từ nhà củi, đi đến bên cạnh ta: "Nương tử, nửa đêm rồi, nàng mài d.a.o làm gì?"

Ta không thèm để ý đến hắn, giả vờ mộng du. Vừa mài d.a.o vừa lẩm bẩm: "Kẻ phụ bạc... g.i.ế.c ngươi..."

Giọng Đại Sơn trầm xuống: "Trong lòng nàng, vẫn còn nhớ tới tên Lý Tú tài đó sao?"

Ta: "..."

18.

Người ta nói, người mộng du không được đánh thức, nếu không sẽ bị mất hồn. Đại Sơn không dám làm ồn ta, ta đành giả vờ mài dao. Mài chán, ta đứng dậy về phòng ngủ. Trong cơn mơ màng, ta cảm nhận Đại Sơn vuốt ve tóc mai, đặt một nụ hôn lên trán ta. Ta quá buồn ngủ, nghĩ đợi trời sáng sẽ hỏi cho ra lẽ, rồi ta thiếp đi.

Sáng hôm sau, ta không thấy Đại Sơn đâu, nương ta nói có lẽ hắn ra ngoài chặt củi rồi.