Phu tế ở rể của ta bỏ chạy, nương của ta lại muốn tìm cho ta một người kế phụ ở rể.
Đang cãi vã, đột nhiên có một đám người xông vào. Thấy Bùi đại thúc, họ mắt rưng rưng, quỳ xuống lạy.
"Hầu gia! Thuộc hạ cuối cùng cũng tìm được ngài rồi!"
Ta sững người: "Hầu gia gì?"
Bùi đại thúc quay sang ta nói: "Thực ra, thân phận thật sự của ta là Võ Anh Hầu - Bùi Cấp. Đến đây là vì có công vụ, vì cứu nương của con nên mới bị lạc khỏi thuộc hạ. Chỉ cần con đồng ý hôn sự của ta và nương con, sau này nàng ấy sẽ là Võ Anh Hầu phu nhân, còn con là nữ nhi duy nhất của ta, Đại tiểu thư của Võ Anh Hầu phủ!"
Ta: "À... cái này..."
Mấy người tìm kiếm nghe vậy, mừng rỡ, quỳ lạy ta và nương ta. "Thuộc hạ bái kiến phu nhân, bái kiến Đại tiểu thư!"
Mặt của nương ta đỏ bừng: "Các ngươi... các ngươi đừng có gọi bừa, ta vẫn chưa phải là..."
Bùi đại thúc kéo lấy bà: "Bây giờ chưa phải, nhưng sẽ sớm thôi." Rồi quay sang ta nói: "Tinh Tinh, Tú Hoa, hai người cùng ta về kinh thành đi?"
Ta theo bản năng từ chối: "Ta không đi!" Nương ta tái giá, thì có liên quan gì đến ta? Ta là một người đã thành gia, hơn hai mươi tuổi, mà còn đi theo thì ra thể thống gì?
Không ngờ, Bùi đại thúc chỉ một câu nói đã khiến ta phải suy nghĩ lại: "Con không phải muốn biết tung tích của Đại Sơn sao? Con đi theo ta về kinh thành, tự khắc sẽ rõ."
20.
Ta thừa nhận, lời nói của Bùi đại thúc đã làm ta có chút động lòng. Liên tưởng đến lời tên nha dịch nói, người gỡ cáo thị của ta có giọng kinh thành. Thế là ta nảy ra ý định đi kinh thành.
Nhưng chuyến đi này, e rằng sẽ là ly hương biệt xứ, không thể quay về được nữa. Vậy cha ta phải làm sao đây?
"Nương, nương có muốn đi theo ông ấy không?"
Nương ta rụt cổ lại, trốn sau lưng Bùi đại thúc. Bà ấy thật là...
Ta cũng không yên tâm để mẹ ta đi một mình. Thế là ta cầm con d.a.o g.i.ế.c lợn, đến trước bài vị của cha ta thắp ba nén hương: "Cha! Nương muốn đến kinh thành tái giá, con không yên tâm, muốn hỏi ý kiến của cha. Nếu cha đồng ý, xin hãy cho một lời xác nhận!"
Kết quả, ba nén hương cháy thành hình bình an, thẳng tắp.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói với mẹ và Bùi đại thúc: "Cha đồng ý rồi."
Trạm Én Đêm
Nương ta và Bùi đại thúc nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chúng ta cũng thắp hương cho cha con đi."
Bùi đại thúc: "Hứa đại ca, sau này ta sẽ chăm sóc Tú Hoa và Tinh Tinh thật tốt. Mong huynh dưới suối vàng hiển linh, phù hộ cho hai mẹ con họ được sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh..."
Nương ta: "Lão Hứa ơi, ta và Tinh Tinh đi đây, sau này chàng một mình phải sống thật tốt nhé, có thời gian chúng ta sẽ quay về thăm chàng..."
Trời muốn mưa, nương muốn tái giá, đó là chuyện không thể ngăn cản. Đã gả vào Hầu phủ, không có của hồi môn thì không được. Ta dứt khoát bán hết gia sản ở quê, đổi thành ngân phiếu làm của hồi môn cho nương.
Nương ta sợ hãi liên tục từ chối: "Nương sao có thể lấy bạc của con? Con giữ lại mà làm của hồi môn cho mình đi. Đợi đến kinh thành, để Bùi thúc thúc tìm cho con một người tốt."
Lời của nương ta làm ta nghẹn họng.
"Nương cứ lo cho cuộc sống của mình là được, đừng bận tâm đến chuyện của con nữa."
Trên đường đến kinh thành, Bùi đại thúc bị thương, nương ta lại yếu ớt. Đi ròng rã suốt hai tháng mới đến nơi. Ta cứ tưởng Bùi đại thúc chỉ khoác lác, một vị Hầu gia lẫy lừng chiến công, có thật sẽ cưới một nữ nhân ở góa như nương ta sao? Lại còn mang theo một đứa nữ nhi lớn như ta?
Không ngờ, lại là thật! Căn nhà đó rộng mấy mẫu, gia nhân nô tỳ có đến mấy chục người, người coi nhà trông cửa đều là binh lính chính quy, nhìn vào đã thấy an toàn.
Bùi đại thúc tập hợp tất cả người trong phủ lại, nói với nương ta: "Ta là con một, cha mẹ đã qua đời từ lâu. Từ nay về sau nàng là nữ chủ nhân của Hầu phủ, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều giao cho nàng quản lý."
Nương ta lập tức hoảng loạn: "Ta làm sao làm được những việc này? Ta không biết..."
Lão Bùi kiên định nắm tay bà: "Học từ từ, có Tinh Tinh giúp nàng."
Ta xoay xoay con d.a.o g.i.ế.c lợn bằng sắt đen trong tay, ha ha vài tiếng. Làm cho đám người hầu trong phòng run rẩy, xì xào bàn tán phía dưới.
"Đại tiểu thư vóc người cao lớn thật, không hổ là nữ nhi của Hầu gia!"
"Kia là d.a.o thái rau sao? Sao lại to thế kia?"
"Trời ơi, nếu chọc giận Đại tiểu thư, không biết có bị c.h.é.m không?"
Ta nói: "Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi không chọc giận nương ta, ta đảm bảo sẽ không c.h.é.m các ngươi!"
Lão Bùi: "Hahaha, không hổ là nữ nhi của ta, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển nữ, có phong thái của ta năm xưa!"
Ta: "..."
Thúc thúc có nghe thấy bản thân mình đang nói gì không?