Gió rít qua khe núi, mang theo mùi ẩm mốc của đất đá và hương tanh nồng của m.á.u tươi đã khô. Thập Sát Cốc, cái tên nghe thôi đã đủ khiến người ta rợn tóc gáy, nay càng trở nên hoang tàn và c.h.ế.t chóc hơn gấp bội. Ba trăm năm đã trôi qua kể từ cái ngày đại sư luyện khí ma đạo Mạc Thiên Liêu bị chính ma lưỡng đạo vây g.i.ế.c, biến nơi đây thành bãi tha ma khổng lồ. Từng ngọn núi trơ trọi, từng vách đá nứt toác, tất cả đều là chứng tích cho trận đại chiến kinh hoàng ấy.
Giữa sự hoang vu tuyệt vọng đó, có một sự sống kỳ lạ đang cựa quậy. Đó là một gốc cây cổ thụ, thân cành khô khốc, xơ xác, tưởng chừng đã c.h.ế.t tự bao giờ. Nhưng dưới lớp vỏ cây sần sùi, một luồng sinh khí yếu ớt đang dần bừng tỉnh. Nó không phải là sự sống của cây cỏ bình thường, mà là một ý thức, một linh hồn bị phong ấn trong giấc ngủ dài đằng đẵng.
Ý thức ấy mơ hồ, chập chờn như ngọn nến trước gió. Nó nhớ về lửa, về kim loại nóng chảy, về tiếng búa đập chan chát vang vọng trong xưởng luyện khí. Rồi nó nhớ về một cái ôm mềm mại, một tiếng "meo meo" ngọt ngào, và một đôi mắt xanh biếc nhìn nó đầy tin tưởng. Mèo con… Mèo con của hắn!
Mạc Thiên Liêu! Cái tên ấy bỗng vụt qua trong đầu, như một tia sét đ.á.n.h thẳng vào linh hồn. Hắn là Mạc Thiên Liêu, Đoán Thiên tôn giả của ma đạo, đại sư luyện khí tài ba nhất thiên hạ! Hắn nhớ lại khoảnh khắc bị vây g.i.ế.c, bị dồn vào đường cùng. Hắn nhớ lại nỗi đau đớn khi linh hồn bị xé toạc, cơ thể tan biến thành tro bụi. Nhưng quan trọng hơn cả, hắn nhớ lại hình ảnh mèo con bé bỏng được hắn đặt vào gốc cây duy nhất còn sót lại, thì thầm những lời dặn dò cuối cùng.
"Về sau ta không có ở đây, em phải sống cho thật tốt, đừng để bị người khác bắt được… Tự mình học bắt cá ăn, đừng vì ham chơi mà để bụng đói…"
Mèo con của hắn! Mèo con của hắn còn sống không? Nó có ngoan ngoãn tự kiếm ăn không? Có bị kẻ nào bắt nạt không? Hàng loạt câu hỏi dồn dập ập đến, xé tan màn sương mù bao phủ linh hồn hắn suốt ba trăm năm. Một cảm giác nóng bỏng trỗi dậy từ tận sâu thẳm, không phải là lửa giận báo thù, không phải là khao khát quyền lực, mà là nỗi lo lắng tột độ dành cho "đứa con" bé bỏng của mình.
Linh hồn Mạc Thiên Liêu, vốn chỉ còn là một tia tàn hồn yếu ớt, nay bỗng bùng lên một cách mạnh mẽ lạ thường. Sức sống của cây thần mộc Bất Tẫn, vốn có khả năng sinh sôi chữa lành vượt trội, bắt đầu dung hợp với tàn hồn của hắn. Từng chút một, ý thức của Mạc Thiên Liêu trở nên rõ ràng hơn, mạnh mẽ hơn. Hắn cảm nhận được rễ cây đang cắm sâu vào lòng đất, cảm nhận được nhựa sống đang chảy trong từng thớ gỗ. Hắn đã tái sinh, không phải là một con người, mà là một cái cây. Một cái cây có ý thức, một cái cây biết suy nghĩ, và một cái cây… cuồng mèo!
"Meo… meo…" Hắn muốn gọi, nhưng chỉ có tiếng lá xào xạc theo gió. "Mèo con…" Hắn muốn chạm, nhưng chỉ có cành cây khô khốc đung đưa.
Sự bất lực dâng lên trong lòng Mạc Thiên Liêu. Hắn là Đoán Thiên tôn giả oai phong lẫm liệt, là đại sư luyện khí vạn người kính nể, vậy mà giờ đây lại bị kẹt trong thân xác một cái cây vô dụng! Nhưng rồi, một tia hy vọng lóe lên. Với thần hồn Hóa thần kiếp trước và sức sống mãnh liệt của Bất Tẫn mộc, hắn tin rằng mình có thể khôi phục lại tu vi, có thể hóa hình, và quan trọng nhất là có thể tìm lại mèo con của mình!
Báo thù rửa hận ư? Xưng bá thiên hạ ư? Mạc Thiên Liêu phì cười. Những chuyện đó có đáng giá bằng một bữa cá nướng thơm lừng cho mèo con không? Đương nhiên là không rồi! Mục tiêu duy nhất của hắn bây giờ là tìm lại "báu vật" của mình, sau đó cùng nhau sống một cuộc sống an nhàn, ngày ngày nướng cá, tối tối ôm mèo ngủ. Kẻ nào dám động đến mèo con của hắn, hắn sẽ không ngần ngại biến chúng thành đống sắt vụn!
Mạc Thiên Liêu bắt đầu hấp thu linh khí thiên địa, dần dần khôi phục sức mạnh. Hắn cảm nhận được năng lượng cuộn chảy trong thân cây, cảm nhận được từng thớ gỗ đang trở nên dẻo dai và mạnh mẽ hơn. Dù còn rất yếu, nhưng hắn đã có thể điều khiển một phần nhỏ của cơ thể cây. Một cành cây khô khốc khẽ đung đưa, như một cái đuôi ve vẩy đầy hưng phấn.
"Bàn cào!" Mạc Thiên Liêu lẩm bẩm trong đầu. Đúng vậy, hắn giờ đây là một cái bàn cào khổng lồ, một cái bàn cào sống, một cái bàn cào đang trên đường đi tìm mèo!