Triệu viên ngoại nghe vậy, mắt tối sầm lại, một ngụm m.á.u tươi phun ra, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chính thất của Triệu viên ngoại đang ở phòng nhi tử khóc lóc t.h.ả.m thiết, nhi tử mất đi vật quý, lại chưa có con nối dõi, đối với nàng mà nói, giống như trời sập vậy.
Một lát sau, đại phu cuối cùng cũng tới. Đại phu trước hết cứu Triệu viên ngoại tỉnh lại, rồi bắt mạch, xem xét vết thương, cuối cùng lắc đầu bất lực: “Lão gia, chứng ngứa của người dường như bị hạ độc, ta sẽ kê vài thang t.h.u.ố.c thử xem sao.
Vết thương ngoài da thì không nghiêm trọng lắm, điều dưỡng một thời gian là khỏi. Chỉ là gân chân trái đã đứt, e rằng dù có là Quỷ y đến cũng đành bó tay.”
Đại phu này chính là người có y thuật cao siêu nhất Trung Hưng Đường, đến cả y còn nói vậy!
Triệu viên ngoại gân cổ lên, giận dữ gào thét: “Nuôi dưỡng các ngươi một đám người này có ích gì? Ngay cả vết thương của ta cũng không chữa khỏi được, toàn bộ đều là một đám phế vật! Cút hết cho ta!”
Nói rồi, y mạnh mẽ giơ tay, chỉ vào đại phu, dặn dò: “Ngươi, mau đi xem nhi tử ta thế nào rồi.”
Sau đó lại dặn hạ nhân: “Phái thêm người đến nha môn báo quan, nói gì cũng phải bắt được tên đạo tặc đó! Dám làm ta và nhi tử ta bị thương, còn trộm hết tiền của nhà ta, tuyệt đối không thể tha cho hắn! Còn nữa, gửi một phong thư cho đại tiểu thư, kể cho nàng biết chuyện xảy ra ở nhà, bảo nàng lập tức trở về.”
Vị đại phu kia sợ đến tái mặt, run rẩy rút lui ra ngoài, vội vã chạy đến phòng Triệu công tử.
Vừa nhìn thấy, tim y “thình thịch” đập liên hồi, như tiếng trống nhỏ vang lên.
Vật quý của Triệu công tử xem như đã phế hoàn toàn, y biết rõ trong lòng mình không còn cách nào khác, chỉ có thể thầm than khổ sở, nghĩ bụng chắc chắn sẽ bị chủ nhà mắng té tát. Cuối cùng, đại phu đành phải lủi thủi rời đi.
Quan sai đến khá nhanh. Họ nhìn khắp nơi, lục lọi khắp chốn, nhưng tìm mãi không phát hiện chút manh mối nào, đành phải về huyện nha báo cáo.
Vụ án này không nhỏ, liên quan đến số tiền khổng lồ, lại còn làm người bị thương nặng đến vậy. Bổ đầu huyện nha đích thân đến điều tra, một phen bận rộn xong xuôi, kết quả vẫn không tìm ra được gì.
Ngày hôm sau, Triệu viên ngoại gặp chưởng quỹ tửu lầu, y cũng gặp nạn, bị hạ t.h.u.ố.c ngứa, toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi, trong lòng không khỏi thầm thì: Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này? Đồng thời y cũng hận chính mình và chưởng quỹ tửu lầu.
Đang suy nghĩ, y đột nhiên vỗ trán: “Hai ngày nay ta chỉ đắc tội với Liễu Thanh Nghiên, chúng ta còn bắt đệ đệ của nàng. Chẳng lẽ là nàng ta làm?”
Chưởng quỹ lại đầy nghi hoặc, nói: “Nàng ta chỉ là một nha đầu nhỏ, làm sao có bản lĩnh lớn đến vậy?”
Triệu viên ngoại ngẫm nghĩ một lát, thấy hình như cũng có lý, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nghĩ ra còn ai khác sẽ hãm hại mình. Thế là, y lại triệu tập thủ hạ, sai họ đi điều tra Liễu Thanh Nghiên.
Người được phái đi dò la tin tức trở về báo cáo rằng mọi chuyện ở nhà Liễu Thanh Nghiên đều bình thường, người nhà vẫn làm việc như thường lệ.
Người Triệu viên ngoại phái đi còn dò la được rằng, đêm hôm nhà y xảy ra chuyện, Liễu Thanh Nghiên đã nghỉ trọ ở một quán trọ.
Triệu viên ngoại vội vàng nói nghi ngờ của mình với bổ đầu huyện nha, sai quan sai đi điều tra.
Quan sai chạy đến quán trọ hỏi, chưởng quỹ quán trọ và tiểu nhị đều vỗ n.g.ự.c bảo đảm, nói rằng Liễu Thanh Nghiên sau khi mở phòng, trước khi trời tối đã ra ngoài ăn bữa cơm, một lát sau liền trở về, sau đó không hề ra ngoài nữa, mãi đến sáng hôm sau trả phòng mới rời đi.
Quan sai lại chạy đến nhà Liễu Thanh Nghiên hỏi thăm tình hình, biết được Tống Duệ và người nhà vẫn luôn ở nhà, căn bản không tra ra được manh mối hữu ích nào. Vụ án cứ thế bị đình trệ, không thể điều tra tiếp.
Nhà Triệu viên ngoại mời khắp nơi các đại phu, nhưng trên người vẫn ngứa ngáy khó chịu, t.h.u.ố.c đại phu kê một chút tác dụng cũng không có.
Dù sao, t.h.u.ố.c ngứa này là bí phương độc môn của Tống đại phu, người thường căn bản không thể giải được, phải dưỡng hai tháng mới có thể tự khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu viên ngoại và chưởng quỹ trên người đều bị gãi đến chi chít vết máu, mời không biết bao nhiêu đại phu từ huyện thành đến xem, các đại phu đều lắc đầu, nói không có cách nào.
Trong nhà tiền bạc bị trộm, lại còn phải ngày ngày chịu đựng sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần, những ngày tháng này quả thực khó khăn vô cùng.
Ba ngày sau, đại tiểu thư nhà Triệu viên ngoại vội vã từ phủ thành trở về. Thấy phụ thân và ca ca đều bị thương thành ra vậy, nàng tức giận không thôi.
Nghe phụ thân nói có thể là Liễu Thanh Nghiên làm, cả nhà họ vốn luôn tin vào ý nghĩ “thà g.i.ế.c nhầm một trăm, chứ không bỏ sót một ai”, cứ thế mà ghi hận Liễu Thanh Nghiên.
Nhưng Liễu Thanh Nghiên căn bản không hề hay biết chuyện này, mỗi ngày vẫn bận rộn kiếm tiền. Dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của Tống đại phu và sự trợ giúp của linh tuyền từ Liễu Thanh Nghiên, sức khỏe của ba đứa trẻ cũng dần dần hồi phục.
Không lâu sau là đến sinh thần của Tống đại phu. Tống Duệ dùng số tiền kiếm được từ việc lên núi săn bắn, mua cho Tống đại phu một bộ y phục mới tinh, còn chọn hai vò rượu ngon.
Tống Duệ lại dắt mấy đứa trẻ đi ra sông bắt được rất nhiều cá về.
Liễu Thanh Nghiên thì dùng thịt hoẵng, gà rừng, thỏ rừng mà Tống Duệ săn được, cùng với cá, làm ra một bàn tiệc trưa thịnh soạn.
Liễu Thanh Nghiên bận rộn trong bếp, nàng thao tác thuần thục, tinh tế chế biến từng món ăn.
Chẳng mấy chốc, thịt hoẵng kho tàu; gà rừng hầm nấm; thỏ xào cay; cá chép sốt chua ngọt; cá nhỏ sốt cà chua; canh viên thịt rau tề; gỏi giá đỗ; thịt kho tàu; đậu phụ chiên; thịt viên chiên giòn; tổng cộng mười món ăn đã được bày lên bàn.
Không chỉ vậy, Liễu Thanh Nghiên còn đặc biệt làm một chiếc bánh sinh nhật cho gia gia , hương vị ngọt ngào của kem hòa quyện với mùi thơm của trái cây tươi, thêm vào nét ngọt ngào khác lạ cho ngày bình thường này.
Khi các món ăn đã lần lượt được bày lên bàn, cả nhà đang chuẩn bị tề tựu đông đủ thì chợt có tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên.
Gà Mái Leo Núi
Liễu Phúc vội vàng đặt bát đũa xuống, ba bước thành hai bước chạy ra mở cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa đứng một người lạ mặt, Liễu Phúc lòng thắt lại, từ sau sự kiện bị bắt cóc lần trước, y hành sự càng thêm cẩn trọng.
Liễu Phúc hỏi trước: “Các vị là ai vậy? Tìm ai?”
Lúc này, người có vẻ ngoài là tiểu tư đó đã tự xưng thân phận: “Ta là người nhà của Thẩm đại nhân huyện lệnh, đến tìm Liễu cô nương và Tống đại phu.”
Liễu Phúc vừa nghe là người nhà huyện lệnh, vội vàng nói: “Xin người chờ một lát.”
Bên này Liễu Thanh Nghiên cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vội vã chạy đến.
Liễu Phúc liền nói: “Tỷ tỷ, hắn ta nói họ là người nhà huyện lệnh, đến tìm tỷ và gia gia .”
Liễu Thanh Nghiên vội vàng bước nhanh đến cửa, mở cửa ra nhìn, Thẩm đại nhân huyện lệnh, Thẩm phu nhân và Thẩm đại công tử quả nhiên đều đứng bên ngoài.
Trên mặt Liễu Thanh Nghiên tức thì nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình nói: “Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, Thẩm đại công tử, sao các vị lại đến đây? Mau mời vào!”
Nói rồi, nàng liền nghiêng người đón mấy người vào sân. Người đ.á.n.h xe bên ngoài thấy vậy, cũng không nhanh không chậm đ.á.n.h xe từ từ tiến vào sân.
Lúc này thời tiết dần chuyển ấm, không gian trong nhà có hạn, mà người nhà lại đông, Liễu Thanh Nghiên đã sớm chuẩn bị, trước đó đã chuyển hết bàn ăn ra ngoài sân.
Tống đại phu và Tống Duệ đều quen Thẩm đại nhân, vội vàng tươi cười đến chào hỏi.