Đoạn Tuyệt Thân Tộc: Ta Dẫn Đệ Muội Điền Viên Phát Tài

Chương 114



Triệu Di Nương Thân Hình Yểu Điệu

Thuê xong kho, nàng lại đến tiệm lương thực, vẫn giả dạng Triệu Dũng.

Tiểu nhị tiệm lương thực và chưởng quầy vừa thấy nàng, cứ như thấy được cứu tinh, mắt tức thì sáng rực, trên mặt chất đầy nụ cười, dường như đã thấy được tài phú đầy ắp.

Trên mặt chưởng quầy chất đầy nụ cười nịnh nọt, chạy lon ton một mạch tiến lên đón.

“Ôi chao, Triệu công tử, cuối cùng cũng chờ được người đến rồi! Trên dưới tiệm ta, mắt đều đã trông mòn mỏi cả rồi! Lương thực trong tiệm đã sớm bán sạch sành sanh, trong lòng ta đang nóng như lửa đốt, lo lắng không biết làm sao để liên lạc với người đây.

Triệu công tử, người dù sao cũng phải để lại cho tiểu điếm một địa chỉ liên lạc, sau này cũng tiện cho chúng ta giao thiệp không phải sao?”

Nhớ lại thuở ban đầu Triệu công tử lần đầu đến tiệm, chưởng quầy còn chỉ vô tư gọi “ngươi ngươi”, nay miệng cứ một tiếng “người”, một tiếng “người”, sự thay đổi thái độ này, đủ thấy sự khao khát lương thực của hắn đã đến mức độ nào.

Liễu Thanh Nghiên khẽ cau mày, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Chưởng quầy, lương thực này giờ thật sự rất khó kiếm, chính ta cũng không chắc khi nào có thể kiếm được, mỗi lần kiếm được số lượng cũng không nhiều.

Để lại địa chỉ cũng chẳng ích gì, dù có để lại, khi không có hàng thì cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Người cứ yên tâm, chỉ cần có hàng, ta nhất định sẽ đến tiệm tìm người ngay. À phải rồi, chưởng quầy, nghe nói chỗ người lương thực bán rất chạy sao?”

“Triệu công tử, lần này người mang đến bao nhiêu hàng vậy?”

“Không nhiều lắm, mỗi loại một ngàn cân.”

“Ít vậy sao! E rằng không chống đỡ được mấy ngày là sẽ bán hết sạch thôi. Không biết Triệu công tử khi nào có thể đưa hàng đến vậy?” Chưởng quầy xoa xoa tay, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Liễu Thanh Nghiên trầm ngâm chốc lát, đáp: “Ngày mai sẽ mang đến cho người. Nhưng giá cả phải điều chỉnh lên một chút, mỗi cân tăng hai văn. Thật sự xin lỗi, giờ giá nhập hàng tăng rất mạnh, hàng này kiếm được càng khó khăn hơn, ta cũng hết cách rồi.”

Sau khi mọi việc đã thỏa thuận xong, Liễu Thanh Nghiên dìu gia gia , thong thả dạo bước trên phố xá náo nhiệt, đến nếm thử các món ăn vặt đặc trưng của địa phương.

Mùi hương thoang thoảng khắp các ngõ hẻm đường phố, khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng đơn giản, Liễu Thanh Nghiên liền vội vàng thuê vài tên phu khỏe mạnh, cẩn thận kéo hàng hóa đến tiệm lương thực. Hai bên kiểm tra, đối chiếu, rồi thuận lợi thanh toán bạc.

Liễu Thanh Nghiên an trí gia gia trong không gian, để ông thoải mái thưởng thức trái cây tươi, còn mình thì ra ngoài đi hỏi thăm địa chỉ nhà thông phán.

Sau đó, nàng đến trà lâu náo nhiệt nhất trong thành, định bán trà, một mặt không động thanh sắc thăm dò tình hình nhà thông phán, đặc biệt là phẩm hạnh của thông phán đại nhân.

Gà Mái Leo Núi

Một hồi dò hỏi, sắc mặt Liễu Thanh Nghiên dần trở nên ngưng trọng, hóa ra vị thông phán đại nhân này lại là một kẻ phẩm hạnh xấu xa, không những tham luyến sắc đẹp, mà chuyện tham ô nhận hối lộ cũng không làm ít.

Một người đàn ông nói: “Cứ nói như năm ngoái, tiểu thiếp mới nạp của hắn, là nữ nhi của Triệu viên ngoại huyện Bình Dương.

Nàng tiểu thiếp này sinh ra dung mạo như hoa như nguyệt, khá được thông phán sủng ái, hơn nữa nghe nói nàng ta giỏi nhất dùng thủ đoạn hồ mị để mê hoặc nam nhân.”

“Triệu viên ngoại chỉ có một cô nữ nhi bảo bối như vậy, năm nay vừa mười lăm, đúng độ tuổi xuân thì, lớn lên rực rỡ động lòng người, Triệu viên ngoại ngày thường nâng niu trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, thật sự là muốn sao trên trời cũng hận không thể hái xuống cho.

Thông phán đại nhân còn định chiêu một rể rước về cho nữ nhi mình. Nói ra cũng kỳ lạ, hậu viện nhà thông phán đại nhân mười mấy phòng tiểu thiếp, lại không một ai mang thai, duy chỉ có chính thất phu nhân sinh được một cô nữ nhi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, một người đàn ông ở bàn bên cạnh hạ thấp giọng, bí ẩn nói: “Nghe nói nhà thông phán đại nhân dạo này vẫn luôn khắp nơi tìm kiếm một nam nhân.

Trước đây trên đường lớn, ngựa của tiểu thư nhà thông phán đột nhiên bị kinh hãi, là nam nhân kia dũng cảm xông ra, chế ngự con ngựa hoảng loạn, cứu tiểu thư nhà thông phán. Bọn họ nói tìm được nam nhân đó liền sẽ đến tận nhà để tạ ơn.”

Liễu Thanh Nghiên nghe vậy, thầm nghĩ: “À, lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Người Tống Duệ cứu lần trước lại là nữ nhi của thông phán.”

Đang nghe đến nhập thần, lúc này, thuyết thư tiên sinh trong trà lâu vỗ một tiếng thức mộc, lại bắt đầu kể chuyện một cách sinh động.

Lần này kể là câu chuyện về các hiệp khách giang hồ hành hiệp trượng nghĩa.

Không thể không nói, vị thuyết thư tiên sinh cổ đại này quả thật có bản lĩnh, kể chuyện đó gọi là ly kỳ hấp dẫn, sinh động như thật, lại còn biết khẩu kỹ, có thể mô phỏng các loại âm thanh.

Chốc lát là tiếng cười hào sảng của hiệp khách, chốc lát lại là tiếng binh khí va chạm, khiến Liễu Thanh Nghiên mê mẩn như say, hoàn toàn đắm chìm vào trong câu chuyện đặc sắc ấy.

Chẳng hay chẳng biết, đã đến giờ cơm tối. Liễu Thanh Nghiên cùng gia gia dùng bữa tại một quán ăn nhỏ bên đường, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Gia gia, chúng ta nên thuê một phòng ở khách điếm, hay người cứ ở trong không gian? Tối nay con còn có việc cần giải quyết.”

Gia gia mỉm cười nói: “Ta vẫn nên vào không gian thì hơn, nơi đó thoải mái. Con tự mình làm việc bên ngoài, nhớ phải cẩn thận đấy.”

Liễu Thanh Nghiên ở cùng gia gia trong không gian một lúc lâu, ước chừng bên ngoài trời đã tối đen, nàng bèn lợi dụng không gian, thoắt cái đã đến phủ của Thông phán đại nhân.

Giờ này, Thông phán đang ở trong phòng Triệu di nương. Mà nói đến Triệu di nương này, chính là nữ nhi của Triệu viên ngoại.

Chỉ thấy nàng, khoác lên mình bộ lụa mỏng bán trong suốt cực kỳ quyến rũ, đang múa cho Thông phán xem.

Điệu múa ấy, quả thực quá đỗi mê hoặc. Tấm lụa mỏng thoắt ẩn thoắt hiện, lúc che lúc hở, bộ n.g.ự.c nõn nà ẩn hiện bên trong, theo động tác múa mà nhấp nhô lên xuống, khiến Thông phán nhìn đến ngứa ngáy trong lòng không thôi.

Không thể không nói, Triệu di nương này thủ đoạn quả là cao thâm, vào phủ đã một năm rồi mà vẫn còn được sủng ái đến vậy.

Vóc dáng nàng ta yêu kiều đến lạ, chẳng mấy chốc, điệu múa ấy đã biến thành chuyện trên giường.

Liễu Thanh Nghiên nhìn thấy quả thực chướng mắt, vội vàng nhắm mắt lại, “vù” một tiếng đã trốn vào không gian, còn cố ý che chắn cả âm thanh.

Sau một hồi mây mưa, Thông phán nằm bên cạnh, lòng thỏa mãn vô cùng.

Những lời tiếp theo hai người họ nói, Liễu Thanh Nghiên lại không ngờ tới, bởi vì nàng đã vào không gian nên không nghe được.

Chỉ nghe Triệu di nương nũng nịu ôm lấy Thông phán đại nhân, nói: “Lão gia ơi, phụ thân và ca ca của thiếp thân bị một nha đầu tên Liễu Thanh Nghiên làm cho bị thương không nhẹ. Cha thiếp chân gân bị đứt, còn mạng căn của ca ca cũng phế rồi.

Lão gia, người nhất định phải báo thù cho thiếp thân. Bây giờ nha đầu đó còn phá rối tửu lâu Ngoại gia của thiếp không thể kinh doanh được nữa, lão gia người phải làm chủ cho thiếp thân mới phải.”

Thông phán vội vàng dỗ dành nàng: “Yên tâm đi, bảo bối tâm can của ta, lão gia ta nhất định sẽ giúp nàng trút giận này. Nào, bảo bối, nàng hãy mặc lại bộ y phục đó, múa thêm một đoạn cho lão gia xem.”

Vị Thông phán này cũng chỉ ngoài ba mươi, đúng vào độ tuổi sung mãn, như hổ như sói, vốn dĩ đã háo sắc, lại thêm Triệu di nương không ngừng õng ẹo làm duyên, mức độ vừa vặn không hơn không kém, khiến nam nhân căn bản không thể chống đỡ. Chẳng mấy chốc, lại khơi dậy d.ụ.c hỏa của Thông phán.

Hai người lập tức lại bắt đầu đợt triền miên thứ hai, lần này là trên nhuyễn tháp.